Chương 50

Những ngày này ngoài tu luyện thì cô đều vẽ bùa, tu vi có chút tiến triển, hơn nữa mỗi lần tu luyện xong, tạp chất trong cơ thể đều sẽ theo lỗ chân lông mà thoát ra ngoài.

Những ngày này làn da của cô đã trở nên trắng như tuyết, không tì vết.

Oanh Oanh vốn đã thừa hưởng nhan sắc của Thi Li Uyển, thậm chí còn xinh đẹp hơn, dung mạo kiều diễm, cô là kiểu người trông rất nhu mì, kết hợp với mái tóc dài xoăn như rong biển, trông rất ngoan ngoãn, rất dễ bắt nạt.

Oanh Oanh trước kia đúng là rất dễ bắt nạt.

Nhưng bất kỳ ai nằm trong quan tài hai nghìn năm rồi tỉnh lại, tính tình cũng sẽ thay đổi rất nhiều.

Oanh Oanh cũng không ngoại lệ.

Đóng gói những lá bùa đã vẽ xong, Oanh Oanh xuống lầu ra ngoài.

Không ngờ dưới lầu có người, Trần Linh Bảo và Dư Hồng Vân đều ở đó, dạo này sức khỏe Trần Linh Bảo không tốt, sắc mặt rất tái, vẫn luôn nghỉ ngơi ở nhà.

Hai người thấy Oanh Oanh từ trên lầu xuống đều có chút ngẩn ngơ, thiếu nữ da trắng như ngọc, mày mắt kiều diễm, trong mắt như chứa nước mùa thu.

Rõ ràng dung mạo không khác gì trước khi mất tích nhưng thiếu nữ bây giờ lại đẹp đến mức khiến người ta kinh ngạc, giống như nụ hoa đột nhiên nở rộ, kiều diễm ướŧ áŧ.

Trần Linh Bảo ghen tị trong lòng, lại nghĩ đến tình trạng cơ thể của mình, không nhịn được đỏ hoe mắt.

Dư Hồng Vân nhìn Oanh Oanh dường như nghĩ đến điều gì, sắc mặt cũng trở nên vô cùng khó coi.

Oanh Oanh không để ý đến họ, đi về phía cửa lớn, sau lưng truyền đến giọng nói căng thẳng của Dư Hồng Vân: "Con định đi đâu?"

Oanh Oanh quay đầu: "Ra ngoài một chuyến."

"Không được ra ngoài!" Dư Hồng Vân quát: "Con, con mới vừa khỏi bệnh, ra ngoài làm gì."

Oanh Oanh không để ý đến bà ta, tiếp tục đi về phía trước, Dư Hồng Vân có chút tức giận: "Trần Linh Oanh, con đến lời của mẹ cũng không nghe sao?"

"Mẹ?" Oanh Oanh đột nhiên quay người, đi đến trước mặt Dư Hồng Vân: "Bà đang nói chính bà sao? Chuyện tôi ra đời, bà và cha tôi hẳn là hiểu rõ nhất chứ?" Nói xong không để ý đến khuôn mặt tái nhợt của Dư Hồng Vân, quay người đi ra khỏi cửa lớn.

"Mẹ, mẹ làm sao vậy?" Trần Linh Bảo cũng chú ý đến sự bất thường của Dư Hồng Vân: "Mẹ, con phải làm sao bây giờ? Bác sĩ nói con cần phải thay thận sớm, Oanh Oanh cô ta không đồng ý, con phải làm sao?"

Dư Hồng Vân căn bản không nghe thấy, trong lòng bà ta hoảng sợ, Oanh Oanh có phải đã biết chuyện gì rồi không? Nhưng chuyện này từ khi bế Oanh Oanh về, bà ta chưa từng nhắc lại với Trần Nghĩa Xương lần nào, cũng chưa từng nhắc đến trước mặt bọn trẻ, Oanh Oanh làm sao có thể biết được?

Oanh Oanh ra khỏi cửa, lang thang đi đến trường trung học Tiệp An.

Thực ra chỉ mất hơn nửa tiếng đi bộ, đi tàu điện ngầm chỉ mất mười phút nhưng cô không có tiền, trên người không có một xu, thậm chí không có cả điện thoại, chỉ có chứng minh thư, là mấy ngày trước có tìm được trong phòng của Trần Nghĩa Xương.

Lúc nào cô cũng chuẩn bị rời khỏi nhà họ Trần.

Oanh Oanh đứng ở cửa trường Tiệp An một lúc lâu, cô muốn xem có thể gặp được Thẩm Dư Huề không.