Chương 8

Cha tên Trần Nghĩa Xương, mẹ tên Dư Hồng Vân.

Chị cả Trần Linh Ngọc, chị hai Trần Linh Bảo, em trai Trần Hoàn.

Những cái tên này cũng rất quen thuộc với Oanh Oanh, đó là gia đình của cô hai nghìn năm trước, thậm chí cả ngoại hình của họ cũng không thay đổi chút nào, giống hệt với cha, mẹ kế, chị cả, em trai của cô ở phủ Quảng An Hầu.

Hai nghìn năm trước, những người này đã lừa cô dùng mạng mình để cứu mạng Trần Linh Bảo.

Hai nghìn năm sau, vẫn không có gì thay đổi, Trần Linh Bảo vẫn ốm yếu, chỉ có điều lần này không phải vấn đề về máu, mà có vẻ như là bệnh về thận.

Họ vẫn chuẩn bị để cô cứu Trần Linh Bảo.

Sự thay đổi duy nhất là, Trần Linh Oanh hai nghìn năm sau, cô gái có số phận giống cô này không phải là người bình thường, mà là một đứa ngốc không có thiên hồn.

Con người có ba hồn bảy vía, thiên hồn địa hồn mệnh hồn.

Thiên hồn thần thức chính, địa hồn chủ tinh thần, mệnh hồn là nguồn gốc của bảy vía.

Ba hồn bảy vía, thiếu một cũng không được.

Từ khi sinh ra Trần Linh Oanh đã không có thiên hồn, là một đứa ngốc chẳng hiểu gì.

Còn Oanh Oanh chính là thiên hồn đó.

Người chết như đèn tắt, sau khi chết ba hồn bảy vía của tất cả mọi người đều trở về với trời đất.

Sau khi đầu thai chuyển kiếp, ba hồn bảy vía sẽ tụ lại.

Hai nghìn năm trước, sau khi Oanh Oanh chết, thiên hồn không rời khỏi cơ thể.

Vì vậy, sau khi đầu thai chuyển kiếp, thiên hồn không thể trở về vị trí của mình.

Địa hồn mệnh hồn còn lại sinh ra một cơ thể mới, cũng chính là nói, cô gái ngốc không có thiên hồn trước mắt này chính là bản thân Oanh Oanh.

Cô vừa là cô, vừa không phải là cô.

Chờ đợi hai nghìn năm, số phận đã đưa Oanh Oanh không có thiên hồn đến trước mặt cô.

Trần Linh Oanh vì không có thiên hồn nên những gì nhìn thấy và nghe thấy đều không hiểu nhưng lại in vào trong não.

Oanh Oanh dùng thiên hồn mạnh mẽ của mình, mượn mắt và tai của cơ thể để nhìn thấy những người và việc mà cô đã trải qua trong mười lăm năm qua.

Điều này cũng giúp Oanh Oanh nhanh chóng nhận ra thế giới này, nhận ra những gì mình đã trải qua trong kiếp này.

Cũng giúp Oanh Oanh biết được bây giờ mình đang trải qua những gì.

Thời gian trôi qua chậm rãi, đợi đến khi Oanh Oanh mở mắt ra, sắc mặt có hơi tái nhợt.

Thần thức của cô tuy mạnh mẽ nhưng giờ đây đã có thân xác mới, thần thức ngược lại sẽ bị thân xác ảnh hưởng, bị kìm nén.

Cô cần phải từ từ thích nghi, sau đó tu luyện.

Trời đã tối, những người đi tìm Trần Linh Oanh đều đã biến mất, hiển nhiên là đã rời đi.

Còn về việc tại sao họ lại tìm Trần Linh Oanh thì phải kể từ ba ngày trước.