Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh Thành Đệ Nhất Đạo Lữ Tiên Giới

Chương 10

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sáng sớm hôm sau, Giản Ninh thay bộ đồng phục, đeo Túi càn khôn bên hông rồi tạm biệt Vương bà bà và Giản An.

Lần này y ra ngoài rèn luyện thời gian ít nhất cũng phải vài tháng mới có thể trở về nhà, bọn họ phải tự chăm sóc bản thân cho thật tốt.

"Ca, ta sẽ cố gắng học hành chăm chỉ." Giản An vẫy tay chào Giản Ninh.

Giản Ninh gật đầu, y cầm theo Tiểu Thanh rồi đi đến điểm tập trung đã chỉ định trước đó.

Dưới những tán cây hoa quỳnh lớn, các đệ tử cấp thấp muốn tham gia rèn luyện lần này tự động chia thành hai nhóm. Một nhóm thuộc Giản gia, một nhóm thuộc Lạc gia. Những đệ tử quen biết nhau đang tụm năm tụm ba nói chuyện.

"Các ngươi đã nghe gì chưa? Tên con riêng mới đến kia rất lợi hại, y vừa về đến nhà một ngày đã tìm người ở Lạc gia đến giúp đỡ, tứ thúc về nhà liền đánh Điền thị một trận, còn bắt bà ta quỳ ở từ đường."

"Đúng rồi. Giản Tư Tề bình thường kiêu ngạo lắm, vậy mà khi hắn ta gặp y thì cũng chịu thiệt vài lần rồi. Nếu không phải hôm nay phải ra ngoài rèn luyện thì hắn ta cũng phải cùng Điền thị bị phạt quỳ ở từ đường rồi."

...

Trong khi bọn họ đang nói chuyện, Giản Tư Tề cũng đến. Sắc mặt hắn ta tái nhợt, viền mắt sưng đỏ rõ ràng, hiển nhiên đêm qua hắn ta cũng không dễ chịu gì.

Hắn ta hung dữ trừng mắt nhìn Giản Ninh một cái, rồi đứng vào hàng ngũ của con dòng chính của Giản gia.

Giản Ninh lười để ý, cũng tùy ý tìm một góc để đứng. Tuy nhiên, trong Giản gia không có ai muốn nói chuyện với y, ngược lại, Lạc Uyển Anh và vài đệ tử Lạc gia đứng bên cạnh lại liếc mắt nhìn y.

Giản Ninh lên tiếng chào Lạc Uyển Anh, nàng ấy hừ một tiếng rồi kiêu ngạo quay đầu đi.

Giản Ninh: "..." Có vẻ Lạc Uyển Anh vẫn còn giận.

Vài đệ tử Lạc gia đã từng nói chuyện với y ngày hôm qua thì vẫy tay với y một cách vui vẻ.

Lúc này, Lạc Tiêu Nhiên ngự kiếm bay tới. Hôm nay hắn lại mặc một bộ y phục màu đen, trông cũng chẳng khác gì lần trước, khi Giản Ninh gặp hắn ở ngoại thành. Toàn thân hắn tỏa ra một luồng khí tức sắc bén.

Các đệ tử bị uy áp của Nguyên Anh lão tổ áp chế. Các đệ tử lập tức im bặt, đứng thẳng người.

Lạc Tiêu Nhiên liếc mắt nhìn đội hình hỗn loạn, hắn mở miệng lên tiếng: “Bây giờ chia thành các nhóm năm người, kết hợp lại thành đội, xuất phát.”

Các đệ tử có quan hệ tốt giữa hai Giản gia và Lạc gia lập tức kết thành nhóm. Trong đó Lạc gia có hai mươi người, chia đều thành bốn nhóm, Giản gia mười lăm người, chia đều thành ba nhóm.

Giản Ninh thấy tất cả các nhóm đều đã phân chia xong, còn thừa một đội của Giản gia thiếu một người, y liền đi tới.

Bốn đệ tử Giản gia trong đội này đều là con thứ, tu vi cao nhất cũng chỉ mới luyện khí tầng năm. Bọn họ liếc mắt nhìn y một cái, nhưng cũng không nói gì.

Cứ như vậy, đội hình đi rèn luyện đã tập hợp xong. Dưới sự dẫn dắt của Lạc Tiêu Nhiên, mọi người cùng nhau đi về phía ngoại thành.

Bởi vì không phải tất cả đệ tử đều biết cách ngự kiếm, nên mọi người chọn cách đi bộ. Mất thời gian khoảng nửa ngày, khi đến một vùng đất hoang cách Lăng Thủy thành hơn mười dặm, họ mới hoàn toàn thoát khỏi đại trận kết giới của Giản gia.

Từ nơi này trở đi, chính là nơi Giản Ninh thường xuyên đến để hái linh thực, phía trước có thể gặp phải yêu thú bất cứ lúc nào.

“Nghỉ ngơi và hồi phục sức lực một lát, lát nữa chúng ta sẽ tiếp tục lên đường.” Lạc Tiêu Nhiên nói.

Các đệ tử mới ngồi xuống nghỉ ngơi.

Giản Ninh quan sát một vòng, các đệ tử Lạc gia thì không sao, vẻ mặt ai cũng bình tĩnh, thoải mái. Còn các đệ tử Giản gia, vì bọn họ ít khi ra ngoài rèn luyện, mới đi được nửa ngày đường mà nhiều người đã thở hổn hển.

Bây giờ đã gần trưa, sau khi nghỉ ngơi một lúc, có người mở bọc y phục hoặc Túi càn khôn ra, lấy lương khô hoặc Tích Cốc đan ra ăn, cũng có người lấy nước ra uống.

Giản Ninh thấy vậy, y cũng lấy từ Túi càn khôn ra một bình Tích Cốc đan ra ăn một viên.

“Đây là Tích Cốc đan à?” Một giọng nói vang lên bên cạnh y.

Giản Ninh nhìn kỹ lại, thì ra là một thiếu niên cùng đội với mình y. Thiếu niên là con thứ của Giản đại lão gia – Giản Nhân, cũng là đệ tử duy nhất trong nhóm đạt đến tu vi Luyện khí tầng năm.

“Viên Tích Cốc đan này là gia chủ cho ngươi à?” Giản Nhân mở miệng hỏi, ánh mắt nhìn Giản Ninh tràn đầy phức tạp. Các đệ tử khác của Giản gia cũng nhìn về phía y.

Giản Ninh lúc này mới phát hiện ra, hóa ra các đệ tử Lạc gia đều ăn Tích Cốc đan, mà Giản gia chỉ có con trưởng dòng chính mới được ăn Tích Cốc đan, còn con thứ và chi thứ đều không có. Bọn họ chỉ mang theo lương khô.

Bây giờ một đứa con riêng mới vào cửa như y mà đã có Tích Cốc đan để ăn, tất nhiên sẽ gây sự chú ý.

Quả nhiên, Giản Tư Tề lúc này đang cầm một cái bánh nướng, trừng mắt nhìn y, trong mắt đầy lửa ghen tị.

Chỉ là, nếu nói Tích Cốc đan này là do tiểu bạch kiểm kia cho, e rằng sẽ càng rắc rối hơn, Giản Ninh nghĩ thầm.

Y quyết định không thừa nhận cũng không phủ nhận, chẳng nói gì cả.

Thái độ này rơi vào mắt các đệ tử khác của Giản gia, bọn họ cho rằng hắn là đang ỷ vào sự thiên vị của gia chủ mà khinh thường người khác. Bọn họ nhìn nhau, trong lòng càng thêm bất mãn.

Khoảng nửa canh giờ sau, đội ngữ rèn luyện lại tiếp tục lên đường, cho đến khi trời sắp tối, mới tìm một nơi để dừng lại.

Lúc này, cảnh vật ở đây đã hoàn toàn khác so với trước đó, xung quanh cỏ dại bụi rậm mọc um tùm, sương mù dày đặc. Trong sự yên tĩnh đó còn ẩn chứa một chút quỷ dị.

Lạc Tiêu Nhiên bày một trận bàn trên mặt đất, trong trận bàn chứa đựng một luồng sát khí của Tu sĩ Nguyên Anh, trong vòng một dặm, không có yêu thú hoặc tà vật nào dám đến gần nơi tụ tập của họ.

“Đi tiếp về phía trước, sẽ đến Nam Lăng Ma Cốc nổi danh.” Lạc Tiêu Nhiên dùng thần thức quét qua phạm vi trăm dặm xung quanh, rồi lên tiếng: “Ở đây đã có không ít yêu thú cấp thấp. Sau khi trời tối còn có vật dơ bẩn ăn mòn, là nơi tuyệt vời để rèn luyện. Đêm nay chúng ta sẽ đóng quân tại đây, bắt đầu rèn luyện.”

Nói xong, hắn lại lấy ra một chồng phù lục, phát cho mỗi đệ tử một cái: “Đây là một tấm Hộ Mệnh phù trung phẩm, nếu gặp nguy hiểm, hãy xé nát nó, có thể giúp các ngươi chống lại một đòn đánh của yêu thú dưới Kim Đan kỳ, thậm chí gϊếŧ chết chúng. Các ngươi năm người một nhóm, có năm tấm Hộ Mệnh phù, nếu dùng hết Hộ Mệnh phù thì hãy dừng lại, quay về đây tập hợp.”

“Dạ!” Các đệ tử nghe lệnh, theo nhóm phân tán ra, mỗi người tìm một nơi thích hợp để rèn luyện tu vi.

Chẳng mấy chốc, tất cả các đội đều đã tản ra khắp nơi, không ai nhìn thấy bóng dáng của người khác nữa.

Nhóm của năm người Giản Ninh đều có tu vi không cao, nên tự nhiên bọn họ không muốn đi quá xa khỏi trận bàn.

Họ đi được một đoạn ngắn, đã gặp phải một đàn muỗi yêu tu vi Luyện khí tầng hai, thế là bọn họ dừng bước, dùng đàn muỗi yêu này để luyện tập.

Chẳng bao lâu, đàn muỗi yêu đã bị tiêu diệt, Giản Ninh muốn đi tiếp, nhưng những người khác trong nhóm đều không muốn đi nữa.

“Sắp tối rồi, sẽ sinh ra uế khí, còn đi làm gì nữa? Mau nhóm lửa lên đi.” Giản Nhân lên tiếng.

Thế là mấy người họ nhặt một đống củi chất lại một chỗ, ngồi xếp bằng xuống, nhóm lửa lên.

Chẳng mấy chốc, mặt trời lặn hẳn, trời tối.

Xung quanh vốn yên tĩnh dần dần xuất hiện những tiếng động kỳ lạ. Trong các bụi cỏ và bụi rậm thỉnh thoảng lại lóe lên những ánh sáng đỏ, không biết có phải là yêu thú hay không. Trong bóng tối còn trôi nổi một ít uế khí lạnh lẽo.

Chỉ vì ngọn lửa bập bùng chiếu sáng, dường như những uế khí đó không dám tới gần, chỉ dám lảng vảng ở rìa ánh sáng.

Trừ Giản Ninh ra, bốn người còn lại đều là lần đầu tiên đi rèn luyện, bọn họ chưa bao giờ thấy cảnh tượng như vậy. Lúc này đều run rẩy co cụm bên đống lửa, sợ bị uế khí dính vào người.

“Đêm nay làm sao ngủ đây?” Một nữ đệ tử trẻ tuổi than phiền.

“Đúng rồi, đáng sợ quá, cứ sợ ngủ một giấc, khi tỉnh dậy đã bị uế khí dính vào người.” Một đệ tử khác cũng lên tiếng.

Còn Giản Ninh thì cảm thấy trong lòng có một chút kích động, Môi Cầu trong thức hải của y dường như sắp hoạt động rồi!

Loại môi trường âm sát như thế này chính là nơi tu hành lý tưởng nhất dành cho Ma tu. Tuy nhiên, xung quanh có quá nhiều người, khiến Giản Ninh không dám tùy tiện triệu hồi Môi Cầu ra."

"Ra đây là để rèn luyện chứ không phải để ngủ." Giản Nhân trừng mắt nhìn hai đệ tử kia, lạnh lùng nói.

Hắn ta có Tu vi Luyện khí tầng năm, là người có tu vi cao nhất trong nhóm, hắn ta vừa lên tiếng, những đệ tử khác lập tức im bặt.

Mấy đệ tử lấy lương khô ra ăn, ăn xong, mọi người lại ngồi quanh đống lửa một lúc.

Thấy củi sắp hết, lửa cũng ngày càng nhỏ, nhưng không ai muốn rời khỏi đống lửa để đi lấy củi mới.

"Để ta đi lấy thêm củi về nhé?" Giản Ninh nhanh trí đề nghị.

Mọi người cầu còn không được, thế là tất cả đều đồng ý ngay.

Vì thế Giản Ninh đốt một ngọn đuốc nhỏ, cầm theo và bước vào bóng tối.

Ánh sáng của ngọn đuốc rất yếu, uế khí bám lấy người y. Mỗi khi ngọn lửa nhấp nháy, là lúc uế khí thừa cơ xâm nhập, nhìn mà thấy sợ.

Tuy nhiên tốc độ xâm nhập của uế khí không bằng tốc độ vung kiếm của y. Khi uế khí va chạm với kiếm quang, cuối cùng nó không thể tiến lại gần y được.

Giản Ninh đi càng lúc càng xa, chẳng mấy chốc y đã chui vào bụi cỏ, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Y đi thêm một đoạn nữa, xác định không ai phát hiện ra, y liền dập tắt ngọn đuốc ngồi xếp bằng xuống.

Ngay lập tức, uế khí như những con sói đói lao tới, nhưng giây tiếp theo đã bị Giản Ninh hút vào cơ thể.

Uế khí trong đan điền của Giản Ninh không ngừng bị nén lại, tạo thành một dòng khí đen.

Môi Cầu từ trong thức hải nhảy ra, nó vừa xoay tròn không ngừng, vừa điên cuồng hấp thụ dòng khí đen đó, hình thành một tiểu chu thiên vận chuyển uế khí.

"Ngon quá, ngon quá!" Môi Cầu phát ra tiếng kêu thỏa mãn.

Ở Lăng Thủy thành, tà khí rất ít, nó chưa bao giờ được ăn no.

Cứ vận chuyển như vậy một lúc lâu, Giản Ninh đã hấp thụ hết tà khí xung quanh, Môi Cầu cũng lớn hơn một chút, y mới thu công đứng dậy.

“Đi sâu vào trong nữa, sẽ có nhiều thứ ngon hơn để ăn, rất có lợi cho tu vi của ngươi đấy.” Môi Cầu nhìn về phía Nam Lăng Ma Cốc, giọng nói ngây thơ, như thể nước miếng sắp chảy ra.

“Nhưng bây giờ chúng ta đã chia nhóm rồi, ta không thể rời đội.” Giản Ninh nhíu mày nói: “Ngươi cứ tạm thời ăn ở đây đi, sau này gặp cơ hội sẽ tính tiếp.”

Y lại điều khiển linh lực hệ Mộc, tạo ra nhiều cành cây khô, rồi đốt ngọn đuốc lên lần nữa. Y ôm đống cành cây khô trở về bên đống lửa.

Lúc này, củi trong đống lửa đã cháy gần hết, sắp tắt.

Giản Nhân và mấy người khác đứng xung quanh đống lửa, rút kiếm ra, đang chống lại uế khí muốn xâm nhập.

Giản Ninh chất đống cành cây khô sang một bên, lại lấy một nắm lớn ném vào ngọn lửa, ngọn lửa bùng cháy dữ dội.

Ánh lửa sáng rực xua tan uế khí khắp bốn phía. Lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, thu kiếm ngồi xuống.

Cứ như vậy qua một đêm, lặp lại mấy lần như thế, đến khi trời tờ mờ sáng, uế khí mới hoàn toàn rút lui, Giản Ninh mới không cần đi lấy củi nữa.

Lúc này, năm người trong đội ngũ đều rất mệt mỏi, bọn họ vây quanh đống lửa, ngủ rất say.

Ngủ một giấc, Giản Ninh dường như nghe thấy tiếng Môi Cầu gọi mình.

“A Ninh, A Ninh...” Môi Cầu nhẹ nhàng nói trong thức hải y: “Tên khốn Giản Tư Tề kia tới rồi, hắn ta đang bàn chuyện gộp nhóm với Giản Nhân, rồi bỏ rơi ngươi.”

Giản Ninh không mở mắt, y tập trung tinh thần vào tai để nghe.

Từ xa, có thể nghe thấy Giản Tư Tề thì thầm với Giản Nhân: “Ở đây uế khí quá nặng, gác đêm rất vất vả. Chúng ta hợp nhóm lại, có thể chia nhau canh gác, sẽ thoải mái hơn nhiều. Song, tên Giản Ninh kia, ta không muốn để hắn ta ở trong nhóm, nhất định phải bỏ hắn ta ở lại.”

“Làm như vậy rồi, nếu bị Lạc tôn chủ phát hiện thì không tốt đâu?” Giản Nhân vẫn còn do dự.

“Có gì đâu mà phải lo, ở nơi hoang vu này, dù có lạc mất nhau cũng là chuyện bình thường mà.” Giản Tư Tề nói: “Hơn nữa, Giản Ninh vừa mới vào Giản gia đã được gia chủ thiên vị như thế, thái độ lại làm cao như vậy, nếu không dạy cho hắn ta một bài học, sau này không phải hắn ta sẽ cưỡi lên đầu tất cả chúng ta ư?”

Giản Nhân nghe đến đây, ánh mắt của hắn ta tối đi, nghiến răng gật đầu.

Hai người họ đã thống nhất ý kiến với nhau, lặng lẽ đi đánh thức những người khác. Cả nhóm người rón rén rời đi, bỏ lại một mình Giản Ninh ở đó.

Lúc này, Giản Ninh đã sớm nghe rõ mưu đồ của hai người họ, nhưng y đang lo lắng không có cơ hội để hành động một mình, nên y cố ý không vạch trần.

Đợi đến khi mọi người đi xa hết, Giản Ninh mới mở mắt ra đứng dậy. Y nở một nụ cười.

Thật đúng là đang buồn ngủ thì gặp chiếu manh, Giản Ninh phủi bụi trên người, hướng về phía Nam Lăng Ma Cốc mà đi…
« Chương TrướcChương Tiếp »