Chương 13

Giản Ninh cảm thấy mệt mỏi trong lòng... Không thể không bắt đầu kiểm soát tốc độ dẫn khí nhập thể.

Tất cả các bí tịch tâm pháp đều dạy người ta làm thế nào để hấp thu linh khí cơ thể mình cần một cách nhanh chóng. Nhưng mà Giản Ninh hiện tại lại phải làm ngược lại...

Y không chỉ muốn hấp thu linh khí mà còn không thể hấp thu quá nhanh.

Điều này đòi hỏi thần thức phải có năng lực khống chế tuyệt vời, có thể kiểm soát một lượng lớn linh lực ở bên ngoài cơ thể, sau đó mở một cái lỗ nhỏ, bỏ vào trong từng chút một.

Ban đầu, Giản Ninh không kiểm soát tốt lắm, chỉ cần thả lỏng một chút, linh lực đã dũng mãnh tràn vào quá nhiều.

Tuy nhiên, rốt cuộc y cũng có đạo tâm Độ Kiếp kỳ đỉnh phong, chỉ sau một thời gian ngắn, y đã tìm được bí quyết.

Y phong bế toàn bộ các huyệt vị kinh mạch trên cơ thể, chỉ để lại một huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu để hấp thu linh lực.

Sau khi dẫn khí nhập thể, linh lực như một dòng chảy nhỏ giọt, dũng mãnh tràn từ đỉnh đầu vào.

Giản Ninh cũng không vội vàng dẫn nó vào đan điền, mà dùng thần thức điều khiển linh lực vờn quanh một vòng trong cơ thể, cuối cùng mới ép nó từ huyệt Quan Nguyên vào đan điền.

Sau khi linh khí nhập vào đan điền, y cũng không vội vàng hấp thu, lại dùng thần thức liên tục đè nén, ngưng tụ, làm cho nó cô đặc thành linh dịch.

Cứ như vậy, tiêu hao mấy canh giờ mới có thể thu được một giọt linh dịch, tốc độ đột phá tự nhiên cũng chậm lại.

Giản Ninh tiêu tốn nhiều công sức như vậy, chỉ đơn giản là để giấu đi thực lực ở trước mặt Lạc Tiêu Nhiên, tránh bị Nguyên Anh lão tổ vạch trần.

Dù sao thì không ai có thể tưởng tượng, thế mà lại có người tốn nhiều công sức tìm mọi cách chỉ để khiến bản thân mình có thể đột phá chậm lại một chút…

Chẳng qua y lãng phí thời gian như vậy, cũng không phải hoàn toàn không có chỗ tốt.

Giản Ninh phát hiện, thông qua quá trình huấn luyện như vậy, năng lực khống chế thần thức của bản thân đã trở nên mạnh hơn.

Phạm vi thần thức của tu sĩ, thường tương xứng với tu vi của bọn họ.

Thần thức của tu sĩ Luyện Khí kỳ chỉ có thể bao phủ khoảng ba trăm đến năm trăm thước xung quanh, đến Trúc Cơ kỳ, thần thức có thể bao phủ phạm vi ba đến năm dặm. Thần thức của tu sĩ Kim Đan kỳ có thể kéo dài khoảng ba mươi dặm, trong khi tu sĩ Nguyên Anh giống như Lạc Tiêu Nhiên, thần thức có thể dễ dàng bao phủ trăm dặm mà không thành vấn đề.

Nhưng mà phạm vi bao trùm của thần thức và năng lực khống chế thần thức lại không phải là một, việc khống chế thần thức là một loại năng lực tinh vi hơn.

Trong Tu Tiên giới, những người thường xuyên cần khống chế thần thức thông thường là luyện đan sư, luyện khí sư hoặc trận bàn sư.

Bởi vì trong quá trình luyện chế đan dược, linh khí hoặc trận pháp, các loại tài liệu, thời gian và linh lực thường yêu cầu chính xác đến từng phân từng tấc, nhiều một phân ngại nhiều, thiếu một phân chê ít, cần phải dùng thần thức để kiểm soát một cách chính xác.

Mà việc rèn luyện thần thức thì không có bí quyết, chỉ dựa vào việc liên tục mài dũa trong quá trình luyện chế.

Giản Ninh hiện tại không phải là một trong ba loại thân phận kể trên, nhưng trời xui đất khiến, y lần mò được phương pháp rèn luyện thần thức của chính mình…

Chẳng qua Giản Ninh cũng không nóng vội lập tức bắt tay tôi luyện. Thân phận hiện tại của y chỉ là một thiếu niên Luyện Khí kỳ, ở trước mặt tiểu bạch kiểm, quá mức xuất sắc cũng không phải chuyện tốt.

Y đã ngồi thiền mấy canh giờ, hiện tại có thể thả lỏng nghỉ ngơi một chút.

Giản Ninh mở hai mắt, vận khí thu công.

Tiểu bạch kiểm vẫn đang ngồi thiền trước mặt mình, giống như một bức tượng, không hề động đậy, có vẻ như đã nhập định.

Nhưng mà Giản Ninh biết, thần thức của Nguyên Anh lão tổ, tất nhiên đã trải rộng xung quanh, luôn trong trạng thái đề phòng.

Giống như có một vòng lửa bao quanh bọn họ, luôn duy trì trạng thái cháy đều đều, nếu như uế khí muốn nhân cơ hội xâm lấn, lập tức sẽ bị thiêu cháy hầu như không còn.

Giản Ninh xoay người sang chỗ khác, nhắm mắt nằm xuống.

Lúc bắt đầu còn miên man suy nghĩ một lúc, dần dần toàn thân trở nên thư giãn, hô hấp cũng trở nên nặng nề.

Cũng không biết đã trải qua bao lâu, Giản Ninh mở hai mắt. Nhìn thấy ánh lửa lập lòe xung quanh, mới chợt nhận ra, hiện tại bản thân đang ở sâu trong Nam Lăng Ma Cốc, ở bên cạnh Lạc Tiêu Nhiên.

"Tỉnh rồi?" Lạc Tiêu Nhiên nhìn y nói, sắc mặt bị ánh lửa xung quanh chiếu sáng thành màu vàng.

"Ừ." Giản Ninh gật đầu.

"Vậy thì cởϊ qυầи áo ra." Lạc Tiêu Nhiên lạnh lùng nói.

"???" Giản Ninh trợn to hai mắt.

"Ngươi và ta đều là nam tử, chân thành đối mặt cũng không có gì..."

Giản Ninh: "…"

Y lắc đầu, lùi về phía sau một bước, Lạc Tiêu Nhiên bỗng nhiên rút Phi Tuyết từ bên hông ra, chỉ vào y nói: "Mau cởi ra! Nếu ngươi không cởi ra, điều này chứng minh ngươi là ma tu!"

Đây lại là đạo lý gì vậy?! Giản Ninh sợ ngây người!

Lạc Tiêu Nhiên giơ kiếm lên, khóe miệng nhếch một nụ cười lạnh: "Hóa ra ngươi chính là Giản Tinh Di! Cuối cùng cũng bị ta bắt được!"

Giây tiếp theo, ngực y đau đớn, bị Phi Tuyết đâm xuyên qua.



"A…" Giản Ninh kêu thảm thiết một tiếng, đột nhiên bừng tỉnh từ trong giấc mơ.

"Có chuyện gì vậy?" Lạc Tiêu Nhiên mở mắt từ trong trạng thái định thần, nhìn về phía Giản Ninh: "Mơ thấy ác mộng? Mơ thấy cái gì mà sợ đến vậy?"

"Một số yêu thú…" Giản Ninh dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên trán, chột dạ liếc nhìn Lạc Tiêu Nhiên một cái, cố ý phớt lờ một chút khô nóng trong cơ thể…

Y nhìn ngó xung quanh, lúc này sắc trời đã hơi sáng.

Tuy rằng chỗ sâu trong Nam Lăng Ma Cốc có uế khí che đậy, nhưng ánh sáng mặt trời vẫn có thể chiếu xuyên vào một chút.

Lạc Tiêu Nhiên lấy ra một cái trận bàn phức tạp đặt trên mặt đất, trận bàn được kích hoạt, xung quanh nổi lên một vòng sáng xanh lam, ngăn chặn uế khí ở bên ngoài.

"Cái trận bàn này có thể ngăn chặn công kích của yêu thú dưới Nguyên Anh kỳ, còn có thể che giấu hơi thở của ngươi." Lạc Tiêu Nhiên thu linh hỏa lại, đứng dậy nói: "Ta đi ra ngoài xử lý vài việc một chuyến, ngươi cứ ở lại đây tiếp tục tu luyện chờ ta trở về, đừng đi lung tung."

"Lạc tôn chủ, ngươi muốn đi đâu làm gì vậy?" Giản Ninh tò mò hỏi.

"Việc này không tiện nói cho ngươi biết." Lạc Tiêu Nhiên trả lời qua loa.

Nói xong, hắn lấy ra một hạt châu trong suốt, ngưng tụ linh lực đưa vào trong đó, rồi giao hạt châu cho Giản Ninh nói: "Đạo sát ý này để cho ngươi tự bảo vệ mình, nếu gặp phải yêu thú từ Nguyên Anh kỳ trở lên, nó có thể ngăn chặn một đòn."

Chờ Lạc Tiêu Nhiên đi rồi, Giản Ninh ngắm nghía hạt châu trong tay và trận bàn trên mặt đất.

Không nói đến việc viên hạt châu ngọc này có thể ngưng tụ linh lực, bản thân hạt châu cũng đã là một vật phẩm quý giá. Còn trận bàn trên mặt đất nhìn qua đã thấy giá trị liên thành, nói không chừng là bảo bối quý giá ngay cả Giản đại lão gia cũng chưa từng nhìn.

Hạt châu và trận bàn đều là những vật phẩm dùng một lần, cũng chính là Lạc Tiêu Nhiên nhà giàu lắm của, chịu được tiêu hao. Mới dám bỏ ra một số vốn lớn như vậy cho một tiểu tu sĩ Luyện Khí kỳ như y...

Giản Ninh lúc này cũng đoán được Lạc Tiêu Nhiên đến đây không phải là để dẫn đội rèn luyện, mà là có mục đích khác.

Cũng chính vì nguyên nhân như thế, hắn mới sẵn lòng bỏ ra số vốn lớn như vậy, quyết định một mình rời đi hành động độc lập.

Đương nhiên, nếu là tu sĩ khác, rất có khả năng sẽ trực tiếp bỏ lại Giản Ninh đi, cũng sẽ không chi dù chỉ một viên linh thạch trên người y.

Bởi vậy, cho dù Giản Ninh không thích Lạc Tiêu Nhiên, y cũng không thể không thừa nhận rằng hắn là một quân tử như châu chân chính trên thế gian, đối xử với một tiểu tu sĩ tình cờ gặp mặt như y vẫn khá tốt.

Giản Ninh ở trong thức hải gọi hai tiếng Môi Cầu, nhưng Môi Cầu vẫn không phản ứng lại.

Y rảnh rỗi đến nhàm chán, rút kiếm xử lý uế khí trong chốc lát, rồi bắt đầu dùng thần thức chơi với dây leo.

Dần dần, Giản Ninh dùng thần thức phân chia một sợi dây leo thô to thành vô số sợi, mỗi một sợi chỉ có độ dày bằng sợi bông.

Đến khi muốn chia tách nó mỏng hơn, Giản Ninh phát hiện thần thức của mình không đủ dùng.

Vì vậy y lại bắt đầu dẫn khí nhập thể, ngưng tụ linh dịch trong đan điền, không ngừng mài dũa thần thức. Vài canh giờ trôi qua như một cái chớp mắt, đến khi cảm thấy năng lực khống chế thần thức đã có thêm một ít đột phá, Lạc Tiêu Nhiên trở về.

Giản Ninh nhìn sắc mặt của hắn, biết ngay lần này hắn lại tay không trở về.

Lạc Tiêu Nhiên trở lại trong trận bàn, khoanh chân ngồi thiền, cũng không nói thêm gì, ngược lại dò hỏi Giản Ninh vài câu về tình hình tu luyện hôm nay.

Giản Ninh đáp trả bằng vài câu xã giao, Lạc Tiêu Nhiên cũng không có hỏi lại.

Hai người từng người ngồi thiền, mỗi người làm việc của mình, ngược lại trông rất hài hòa.

Cứ như vậy lặp đi lặp lại vài ngày, khi Giản Ninh đã quen với phương thức ở cạnh nhau này, Lạc Tiêu Nhiên nói với y: "Bắt đầu từ ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi đây, đổi một nơi khác."

Giản Ninh nghĩ thầm, tám phần là nơi này không có thứ mà Lạc Tiêu Nhiên muốn tìm, cho nên chỉ có thể đổi chỗ khác tìm.

Nhưng những gì tu sĩ tìm kiếm, đơn giản chỉ là bí tịch tâm pháp hoặc thiên tài địa bảo. Những thứ này càng quý giá, sau lưng càng đi kèm với nguy hiểm khổng lồ.

Bọn họ quanh quân ở chỗ này lâu như vậy, xung quanh cũng không có ma vật cấp cao nào, có vẻ như thứ mà tiểu bạch kiểm muốn tìm cũng không có ở đây.

Quả nhiên, Lạc Tiêu Nhiên mang theo Giản Ninh đi một đường xuống phía nam, trên đường đi ma vật càng nhiều lên.

Lạc Tiêu Nhiên, một mình Nguyên Anh lão tổ ở phía trước đánh quái, Giản Ninh cầm một đóa túy tiên hoa đi theo phía sau, thật ra đã sinh ra một chút ăn ý, cũng xem như đi đường bình an.

Đi thêm ba ngày nữa, hai người đi đến một nơi có uế khí cực kỳ nồng đậm.

Giản Ninh đi tới gần một chút, trong lòng đột nhiên sinh ra một loại cảm giác nguy cơ lâu ngày.

Một cơn gió tanh thổi tới, trong sương đen hiện ra một khuôn mặt tái nhợt, còn có một cái mõm rất dài và bén nhọn.

Lạc Tiêu Nhiên dừng bước chân, nắm chặt Phi Tuyết trong tay.

Giây tiếp theo, hai cái, ba cái, bốn cái... mười cái... Và rất rất nhiều gương mặt tái nhợt xuất hiện trong màn sương đen, trong đó có một cái mặt có một vết sẹo dài, chính là vết thương mà Lạc Tiêu Nhiên đã dùng Phi Tuyết chém vào trước đó.

Ma Thứu Chín Đầu tu vi Nguyên Anh kỳ... Không phải một con, mà là hai con một đực một cái đang bao vây hai phía trước sau hai người Lạc Tiêu Nhiên và Giản Ninh.

Ngoài chúng nó ra, còn có hàng chục con thứu mặt người Kim Đan kỳ đi theo phía sau, bao vây chặt chẽ hai tên tu sĩ bên trong.

Cho dù là tu sĩ thiên tài giống như Lạc Tiêu Nhiên, đối mặt với nhiều ma vật vây công như vậy, dốc hết toàn lực cũng chỉ có thể khó khăn giữ được mạng mà chạy trốn.

Nhưng mà hiện tại hắn đang mang theo một gánh nặng như Giản Ninh...

Tiểu bạch kiểm sẽ chạy sao? Giản Ninh suy nghĩ trong lòng.

Trong lúc sinh tử, cho dù tiểu bạch kiểm bỏ y mà chạy cũng là điều bình thường, nếu thay đổi hoàn cảnh, giờ phút này y đã ngự kiếm chạy mất từ lâu rồi.

Giản Ninh run run, túy tiên hoa trong tay nở càng thêm rực rỡ.

Nhưng mà Lạc Tiêu Nhiên vẫn không chạy trốn, ngay khoảnh khắc Ma Thứu Chín Đầu phát động công kích đầu tiên, hắn đã chặn lại bằng kiếm quang.

Ngay sau đó, một con Ma Thứu Chín Đầu khác cũng động đậy, lại bị hắn ngăn lại bằng một kiếm, hai con ma vật Nguyên Anh kỳ cùng nhau cuốn lấy Lạc Tiêu Nhiên.

Những con thứu mặt người còn lại hống một tiếng xông lên... Mặc dù chỉ có trình độ Kim Đan, nhưng thắng ở số lượng quá đông. Lạc Tiêu Nhiên bị vây quanh trong đó, không lâu sau, trên người đã đổ máu.

Khi con thứu mặt người bay qua đây, Giản Ninh đã phát động toàn bộ linh lực.

Trong mấy ngày này y đã rèn luyện thần thức mỗi ngày, giờ phút này cuối cùng cũng có tác dụng. Chỉ trong một hồi kí©h thí©ɧ, từ đầu đến chân đều mọc đầy túy tiên hoa, nghiễm nhiên trông như một người hoa.

Cũng chính vì nguyên nhân đó, khi hai con Ma Thứu Chín Đầu và Lạc Tiêu Nhiên chiến đấu với nhau, những con thứu mặt người còn lại cũng coi y như không thấy, chỉ tấn công một mình Lạc Tiêu Nhiên.

Chính là giờ phút này! Đây là cơ hội tốt để bản thân chạy trốn! Giản Ninh suy nghĩ trong lòng.

Y quay đầu lại nhìn một cái về phía Lạc Tiêu Nhiên, do dự trong một thoáng, rồi nhanh như chớp chạy đi…