Chương 14

Giản Ninh chạy nhanh như bay cả đường, cũng không dám quay đầu lại nhìn tình hình phía sau.

Ngay giây tiếp theo, Môi Cầu ở trong thức hải đã lâu không thấy bỗng nhiên mở miệng nói chuyện: "A Ninh, chính là chỗ đó, bảo bối! Có bảo bối! Đi đến đó đi!"

Trong lòng Giản Ninh động đậy, theo chỉ dẫn của Môi Cầu chạy về phía trước, chưa chạy được mấy bước, đã đυ.ng phải một tấm kết giới trong suốt.

"Đây là…" Giản Ninh dừng bước.

Môi Cầu trong thức hải vươn một cái xúc tu, vào khoảnh khắc chạm vào kết giới, kết giới tự động vỡ ra.

Giản Ninh bước một chân vào bên trong kết giới, một bóng đen liền nhào tới đánh y.

Đồng thời có một giọng nói nặng nề và già nua vang lên bên tai y: "Ngô đã chờ đợi hơn năm trăm năm, cuối cùng cũng chờ được rồi sao…"

"Một ma tu Trúc Cơ kỳ? Không tệ, tu vi hơi thấp một chút, nhưng thân thể lại rất thích hợp cho ngô sử dụng."

Ngay sau đó, một sức mạnh khổng lồ đè ép xuống, trong đầu Giản Ninh như bị búa đánh trúng, trời đất quay cuồng trở nên ong ong.

Bóng đen chui vào trong Nê Hoàn Cung của Giản Ninh, nơi đó là chỗ trú ngụ của nguyên thần nhân loại.

Bóng đen muốn nuốt cắn nuốt lấy nguyên thần của Giản Ninh, thay thế, chiếm lấy cái thân thể trẻ tuổi này.

"A a a a a…" Giản Ninh che đầu lại phát ra tiếng kêu thảm thiết. Trước mắt tối sầm lại, bóng đen đã chui vào bên trong.

Ngay sau đó, một loại cảm giác tê dại nóng rát tản ra ở trong đầu, trong thức hải bùng nổ một mảnh.

"Làm sao có thể... Chuyện này không thể nào..." Giọng nói già nua giống như bị bóp nghẹt cổ họng, đột nhiên bị gián đoạn.

Môi Cầu trong thức hải của Giản Ninh chấn động kịch liệt, sau một hơi thở, dần dần bình tĩnh trở lại.

Vô số mảnh ký ức hiện lên trước mắt y, đó là ký ức của chủ nhân động phủ trước đây.

Hóa ra chủ nhân động phủ này là một ma tu Độ Kiếp sơ kỳ, đã ngã xuống từ mấy trăm năm trước. Bóng đen kia chính là một sợi tàn hồn còn sót lại của gã ở nơi này để trông coi động phủ.

Những con Ma Thứu Chín Đầu và Thứu Mặt Người ở bên ngoài chính là "thú cưng" mà gã nuôi để bảo vệ động phủ. Nguyên nhân cũng vì có chúng nó ở đây, trong hàng trăm năm qua, không có một người nào có thể vào được động phủ này.

Mảnh tàn hồn kia thấy Giản Ninh chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ, muốn nuốt lấy nguyên thần của y để kế thừa thân thể. Nhưng không ngờ nguyên thần của Giản Ninh lại là Độ Kiếp kỳ đỉnh phong, ngay khoảnh khắc nó chui vào Nê Hoàn Cung đã phản sát nó.

Hiện tại, Giản Ninh đã tiêu diệt toàn bộ ý thức của mảnh tàn hồn này. Đồng thời khi hấp thu ký ức của tàn hồn, động phủ này cùng những "thú cưng" bên ngoài kia cũng đều bị y tiếp nhận.

"Một mảnh tàn hồn thế mà lại không biết tự lượng sức mình, cho dù là nguyên thần hoàn chỉnh của hắn, gặp ngươi cũng không thể chống cự." Môi Cầu có chút kiêu ngạo nói.

Ngay sau đó, giọng nói của Môi Cầu lại trở nên cực kỳ vui vẻ: "A Ninh, ở đây có rất nhiều bảo bối, ngươi phát tài rồi."

Ma tu này lúc còn sống chắc chắn cũng làm điều ác không ít lần, không biết cướp được nhiều thiên tài địa bảo từ chỗ nào, tất cả đều giấu ở trong động phủ này.

Giản Ninh dùng thần thức quét qua, động phủ của ma tu này không tính là lớn, nhưng bên trong quanh co khúc khuỷu, uốn khúc sâu thẳm, có một thiên địa riêng.

Trong động phủ có một căn phòng nhỏ cất chứa một số linh thực, thú đan hiếm có. Một phòng lớn khác thì mát mẻ yên tĩnh, bên trong có một cái giường đá ngọc tự nhiên, còn có một cái hồ nước trong veo, phát ra ánh sáng xanh lam óng ánh.

Hóa ra cái giường này được làm từ ngọc ấm tốt nhất, mùa đông ấm mùa hè mát tự động điều chỉnh nhiệt độ, còn có thể bồi dưỡng thân thể.

Còn hồ nước phía dưới lại là một nguồn linh tuyền, nước suối bên trong ao có thể hồi sinh người chết, tái tạo máu thịt từ xương, có khả năng tự động chữa trị vết thương, là một thánh địa chữa thương tuyệt hảo.

Giản Ninh bất ngờ thu hoạch được những bảo bối này, trong lòng cũng cực kỳ hài lòng. Nhưng lúc này, y lại không đúng lúc nghĩ đến tiểu bạch kiểm đang bị ma thứu vây công bên ngoài...

Cứu! Hay là không cứu? Trong lòng Giản Ninh giãy giụa trong chốc lát.

Hình ảnh tiểu bạch kiểm bắt lấy mình, tra xét thức hải như hiện ra ngay trước mắt.

"A Ninh, đừng quan tâm đến hắn, để hắn chết đi." Môi Cầu trong thức hải của Giản Ninh nói: "Đừng quên hắn đã từng một kiếm đâm chết ngươi, chính là kẻ thù của ngươi!"

Giản Ninh thoáng do dự một chút, vẫn không nhịn được thả thần thức ra đi xem xét. Lập tức phát hiện Lạc Tiêu Nhiên toàn thân đầy thương tích, cầm kiếm quỳ gục xuống trong vũng máu...

Giản Ninh lập tức dùng thần thức điều khiển "thú cưng", những Ma Thứu Chín Đầu và Thứu Mặt Người lập tức ngừng tấn công.

Lạc Tiêu Nhiên lúc này đã là nỏ mạnh hết đà, thân thể lảo đảo, rồi ngã xuống mặt đất chết ngất đi.

"A Ninh, đối với kẻ thù mà mềm lòng, ngươi sẽ hối hận." Môi Cầu hận rèn sắt không thành thép nói.

"Hắn là người tốt." Giản Ninh thở dài nói. Nếu bản thân thấy chết mà không cứu thì có khác gì những kẻ ác nhân trong Giản gia kia?

Hơn nữa, tất cả trang bị trên người mình, đều là tiểu bạch kiểm tặng... Giản Ninh nhìn cái túi càn khôn treo bên hông mình.

"Bắt người tay ngắn, lần này cứu hắn một lần, coi như trả ân tình đã nợ hắn đi." Giản Ninh nói.

"Một vài bình đan rác không cần đến và một thanh kiếm rác đã mua chuộc được ngươi, thật không có kiến thức…"

Môi Cầu hừ một tiếng, có chút kiêu ngạo nói: "Thôi thôi, tùy ý ngươi vậy, ta không quan tâm." Nói xong thì tức giận xoay một vòng rồi biến mất không thấy nữa.

Giản Ninh đến bên cạnh Lạc Tiêu Nhiên, dùng tay thử hơi thở của hắn.

Dù sao cũng là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, mặc dù bị thương nặng, nhưng nhờ vào tu vi mạnh mẽ bảo vệ, hơi thở của Lạc Tiêu Nhiên vẫn khá ổn định.

Giản Ninh khom lưng xuống, cõng người lên lưng mình.

Nặng quá! Y thở dài một hơi, xốc người dịch lên trên một chút.

Giản Ninh vóc người mảnh khảnh, cõng Lạc Tiêu Nhiên cao lớn hơn mình rất nhiều trông khá quá sức.

Giản Ninh ơi Giản Ninh! Thế mà ngươi lại đi cứu kẻ thù của mình! Chắc chắn ngươi đã điên rồi!

Giản Ninh cười khổ một tiếng, vừa châm chọc trong lòng, vừa đi về phía động phủ.

Khó khăn lắm mới đưa được Lạc Tiêu Nhiên vào động phủ, Giản Ninh đặt Lạc Tiêu Nhiên lên giường ngọc ấm, lau mồ hôi trên trán.

Lạc Tiêu Nhiên vẫn không nhúc nhích, toàn thân đầy máu. Sắc mặt hắn trắng bệch đến đáng sợ, hai mắt nhắm nghiền, hàng lông mi dài giống như cây quạt, rủ xuống bóng râm lên sống mũi.

Giản Ninh lại nhìn một cái vào hồ nước bên cạnh, hơi do dự một chút, dùng tay múc một ít tưới lên vết thương nông của Lạc Tiêu Nhiên.

Quả nhiên, miệng vết thương vừa tiếp xúc với nước hồ liền lập tức khép lại.

Giản Ninh không nói hai lời, cởi bỏ đai lưng của Lạc Tiêu Nhiên, bắt đầu cởϊ qυầи áo.

Quần áo của Lạc Tiêu Nhiên đã rách tung tóe sau trận chiến vừa rồi. Khi cởi được giữa chừng, Giản Ninh chỉ hơi vô ý, tiếng xoèn xoẹt vang lên… Áo trên bị xé thành hai nửa, lộ ra toàn bộ phần thân trên của Lạc Tiêu Nhiên.

Tiểu bạch kiểm nhìn rất gầy, không ngờ lại khá rắn chắc… Chẳng trách khi cõng lại nặng như vậy, Giản Ninh nghĩ thầm.

Nhưng bởi vì y có thể chất lô đỉnh, bất kể rèn luyện như thế nào cũng không ra cơ bắp, cho nên y rất ghen tị với dáng người cường tráng như vậy của Lạc Tiêu Nhiên.

Khi cởϊ qυầи áo đến phần cuối cùng, sắc mặt Giản Ninh đỏ lên, khẽ cắn môi tháo mảnh vải kia xuống.

Dù sao mọi người đều là đàn ông, mặc dù kích cỡ khác nhau, nhưng thứ nên có thì vẫn có.

Tiếp theo là phải đưa tiểu bạch kiểm vào trong hồ nước...

Giản Ninh thử trong chốc lát, cuối cùng dùng một tư thế ôm phức tạp, đặt Lạc Tiêu Nhiên vào trong hồ nước.

Y dùng tay nhẹ nhàng tưới nước hồ lên mỗi tấc miệng vết thương của Lạc Tiêu Nhiên.

Dần dần, những miệng vết thương sâu hoắm bắt đầu trở nên nông, còn miệng vết thương nhợt nhạt thì trực tiếp lành lại.

Giản Ninh thấy nước trong hồ có hiệu quả tốt như vậy, lại chuyển sang sau lưng Lạc Tiêu Nhiên, tưới nước hồ lên các vết thương ở lưng hắn.

Lạc Tiêu Nhiên có eo ong lưng vượn, bả vai rất rộng. Bởi vì thường xuyên tập võ luyện kiếm, xương bướm phía sau lưng cũng nổi lên một lớp cơ bắp mờ nhạt.

Giản Ninh có hơi hâm mộ ngắm nhìn một lúc, không nhịn được dùng tay chạm vào, thầm nghĩ nếu mình cũng có thể có cơ thể cường tráng như vậy thì tốt biết bao!

...

Tưới một vốc nước hồ xuống, khoảng chừng nửa canh giờ sau, miệng vết thương cuối cùng trên lưng Lạc Tiêu Nhiên cũng đã khép lại.

Giản Ninh dùng mu bàn tay lau mồ hôi, chuẩn bị đưa tiểu bạch kiểm trở lại giường ngọc ấm.

Nhưng ngay khi y ôm lấy cơ thể Lạc Tiêu Nhiên, cổ tay bỗng nhiên bị người ta bắt giữ.

Giản Ninh ngẩng đầu, đối diện với một đôi mắt trong trẻo.

...

Cả người y cứng đờ, bầu không khí rơi vào một khoảng im lặng xấu hổ, không biết từ lúc nào tiểu bạch kiểm đã tỉnh lại!

"Ngươi sờ ta?" Lạc Tiêu Nhiên có chút mờ mịt ngồi dậy, nhìn Giản Ninh nói.

Sắc mặt hắn vẫn rất tái nhợt, cơ thể trông có vẻ lung lay sắp đổ. Ánh mắt nhìn xuống phía dưới, dừng trên cơ thể trần trụi của mình.

"Ta... Ta đang giúp ngươi trị thương..." Giản Ninh lắp bắp nói, khuôn mặt đỏ lên một chút.

Sau đó lại cảm thấy hối hận, bản thân mình có làm cái gì đâu, đỏ mặt làm gì!

"Trị thương tại sao phải cởϊ qυầи áo?" Lạc Tiêu Nhiên nhíu mày, trong ánh mắt vẫn mang theo một chút nghi ngờ.

"Vào trong hồ nước để trị thương." Giản Ninh nói.

Lạc Tiêu Nhiên nhìn xuống dưới thân, quả thật là một hồ nước nông, mới gật đầu.

Hắn đi ra từ trong hồ nước, lấy từ trong túi càn khôn ra một bộ quần áo mới thay lên, mới lên tiếng hỏi: "Ngươi đã quay lại cứu ta? Đây là nơi nào?"

"Một động phủ chưa biết." Giản Ninh nghĩ một chút rồi nói, sau đó lại thêm một câu: "Lúc nãy khi chạy trốn ta vô tình rơi vào mới phát hiện nơi này."

"Vận khí của ngươi luôn rất tốt." Lạc Tiêu Nhiên dừng lại một chút nói, sau đó nhìn xung quanh, lần này không nói thêm gì nữa.

Sắc mặt hắn lúc này không còn trắng bệch nữa, mà bắt đầu đỏ lên một cách bất thường, ánh mắt cũng dần dần trở nên tan rã.

"Lạc tôn chủ?" Giản Ninh cảm thấy trạng thái hắn không đúng, dùng mu bàn tay sờ. Trán Lạc Tiêu Nhiên nóng hừng hực, rõ ràng là vì bị nội thương nên bắt đầu phát sốt.

"Không sao đâu… Ta nghỉ ngơi một chút là được…" Lạc Tiêu Nhiên nói xong thì khoanh chân ngồi xếp bằng trên giường ngọc, lấy ra một cái bình sứ.

Mở nắp bình ra, một làn hương mát lạnh thơm ngào ngạt xộc vào mặt, bên trong có ba viên thuốc.

Lạc Tiêu Nhiên đổ ra một viên thuốc trắng như tuyết nuốt xuống, vận công tiêu hóa nó.

"Ngươi không sao chứ?" Giản Ninh nhìn vẻ mặt của Lạc Tiêu Nhiên, cảm thấy có vẻ như hắn không tốt lắm.

"Không cần lo lắng, để ta ngủ một giấc là được." Lạc Tiêu Nhiên nói xong liền yếu ớt nằm xuống giường ngọc.

Lăng Thiên kiếm tôn khinh sương ngạo tuyết ngày xưa, giờ phút này lại trở nên yếu đuối như vậy.

Trong lòng Giản Ninh biết, nếu không phải thực sự bị thương nghiêm trọng, hắn sẽ không như vậy.

"Lạc tôn chủ…" Giản Ninh thấy Lạc Tiêu Nhiên nhắm hai mắt lại, mới lên tiếng nói: "Vừa rồi ta đã bỏ chạy như vậy, xin ngươi đừng giận ta, với chút tu vi này của ta, ở lại cũng không giúp được gì cho ngươi."

Lạc Tiêu Nhiên vẫn chưa trả lời, Giản Ninh thấy hắn vẫn luôn nhắm mắt, cũng không biết có phải đã ngủ rồi hay không.

Suy nghĩ một hồi, y mới lên tiếng lần nữa nói: "Nhưng sau đó ta tìm được động phủ này, cho nên quay lại tìm ngươi, may mà những ma thứu kia không còn, ngươi cũng không sao."

Lần này Lạc Tiêu Nhiên mới mở mắt ra, nhìn Giản Ninh một cái rồi nói: "Đừng suy nghĩ nhiều, ta không trách ngươi…"

Sau khi nói xong, lại nhắm mắt nặng nề ngủ thϊếp đi…