Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh Thành Đệ Nhất Đạo Lữ Tiên Giới

Chương 15

« Chương TrướcChương Tiếp »
Từ tu sĩ Kim Đan kỳ trở lên khi ngủ thường giữ lại một phần thần thức bảo v an toàn cho mình, bọn họ không bao giờ ngủ say.

Thế nhưng Lạc Tiêu Nhiên bị thương quá nặng, lần ngủ này thật sự như bị hôn mê, toàn thân rơi vào trạng thái ngủ đông.

Khi Lạc Tiêu Nhiên đã hoàn toàn ngủ say, Giản Ninh thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu kiểm tra những bảo vật trong động phủ.

Y đi đến phòng nhỏ trước, bên trong có vài cái hộp xếp ngay ngắn.

Y mở cái hộp lớn nhất, bên trong là bộ váy lụa mỏng màu xanh nhạt.

Đây là gì? Y hơi nghi ngờ cầm váy lên, chỉ cảm thấy tay mình không nặng chút nào.

“Đây là Bích Lạc Giao sa y.” Môi Cầu than thở trong khi Lạc Tiêu Nhiên đang say ngủ, vẫn không quên lải nhải: “Cuối cùng thì cũng ngủ say rồi.”

“Váy này được làm từ tơ cá mập, mặc vào nhẹ như không nhưng có khả năng chống nước chống lửa, không bị dao kiếm làm tổn thương.” Môi Cầu nói: “Tuy nhiên giá trị cao nhất của nó là chứa đựng một ít sát khí của Độ Kiếp kỳ, có thể chống lại một đòn tấn công của tu sĩ Nguyên Anh kỳ trở lên, tính năng này làm bao nhiêu tu sĩ mê mẩn.”

Xem ra là món đồ tốt! Giản Ninh hài lòng cất bộ váy vào mà lại cất hộp vào trong túi không gian.

Tiếp theo y mở cái hộp nhỏ nhất.

Bên trong hộp là viên linh châu màu đỏ rực, vừa mở nắp hộp đã có làn lửa dữ dội bốc lên, Giản Ninh vội vàng đóng nắp lại.

“Đây là Xích Diễm châu, bảo vật cực kỳ hiếm có. Nó chứa đựng linh lực hệ Hỏa, là món đồ quý giá cho người có linh căn hệ Hỏa.” Môi Cầu nói: “Thế nhưng chỉ có tu vi Nguyên Anh trở lên mới có thể dùng được.”

“Có thể để lại cho Giản An.” Giản Ninh nói rồi cất hộp.

Bảo vật hiếm có khó tìm, bán ra dễ nhưng tìm lại khó, y không định bán hai món này mà định để lại cho đệ đệ.

Tiếp theo Giản Ninh mở một hộp khác, bên trong có ba bình sứ.

Giản Ninh kiểm tra một chút, có hai bình sứ chứa Hóa Anh đan và Nung Mạch đan, mỗi loại một viên và đều là dược phẩm quý giá cần thiết cho việc kết đan, rất hữu ích với y.

Còn một bình sứ chứa một viên đan dược màu vàng, vừa mở lọ thì mùi thuốc nồng nặc đã bay ra. Giản Ninh vừa hít một hơi mùi thuốc đã cảm thấy tinh thần phấn chấn, linh lực huyết mạch toàn thân đều như được kí©h thí©ɧ sống dậy.

“Đây là Cửu Chuyển Hoàn Hồn đan, dùng để hồi sinh người bị thương nặng.” Môi Cầu nói: “Trong đó có một loại nguyên liệu gọi là hoa Huyền Sương, tám trăm năm mới nở một lần, chỉ nở trong thời gian một nén hương, cần phải thu hoạch hoa trong thời gian đó và bảo quản tốt mới có thể phát huy dược tính, vì vậy nó cực kỳ quý giá, cũng là viên linh đan cứu mạng hiếm có.”

“Nếu bán viên Cửu Chuyển Hoàn Hồn đan này thì có thể được bao nhiêu linh thạch?” Giản Ninh hỏi.

“Nếu bán nó, mười vạn linh thạch thượng phẩm cũng không phải là nhiều.” Môi Cầu nói: “A Ninh, ngươi đã phát tài rồi!”

Giản Ninh vui mừng thầm tính toán.

Một nghìn linh thạch hạ phẩm có thể đổi một viên linh thạch trung phẩm, một nghìn linh thạch trung phẩm có thể đổi một viên linh thạch thượng phẩm. Mười vạn linh thạch thượng phẩm! Đây là bao nhiêu tiền? Có nhiều linh thạch như vậy, có lẽ sẽ không phải lo lắng cho cả đời sau!

Y vui vẻ cất bình sứ rồi nhìn những hộp còn lại.

Hầu hết các hộp còn lại đều được phong ấn bằng bí pháp đặc biệt, có tác dụng chống phân hủy.

Giản Ninh quyết định mở hết, luồng linh khí mạnh mẽ nhanh chóng tràn vào mặt, hóa ra là những hộp chứa tiên quả linh thảo quý hiếm.

“Đây là cỏ Diêm La năm trăm năm tuổi! Đây là sâm Long Tư ngàn năm tuổi! Đây là cỏ Quy Tức tám trăm năm tuổi! Đây là quả Dương Linh một nghìn hai trăm năm tuổi…” Môi Cầu kích động nhảy lên, nước miếng chảy dài: “Ta muốn ăn! Ta muốn ăn! Ta đều có thể ăn được những thứ này!”

Lần này Giản Ninh rất hào phóng, cho Môi Cầu ăn hết toàn bộ tiên quả linh thảo.

Y nghĩ thầm: Có nhiều linh thảo quý hiếm như vậy, nếu mình có thể kiểm soát và để chúng tự do sinh trưởng, chẳng phải sau này linh thạch sẽ tự động chạy đến hay sao?

Giản Ninh tính toán và cảm thấy đây là khoản đầu tư đáng giá!

Khi Môi Cầu đã ăn xong, Giản Ninh tập trung tinh thần đưa những linh thảo này vào trong linh căn, y nhanh chóng cảm thấy kinh mạch mở rộng gấp vài lần, linh căn như được tiên thảo ngấm vào, trở nên sâu dày và thuần khiết hơn...

Giản Ninh thử dùng linh lực hệ Mộc của mình để sinh ra những viên tiên quả linh thảo này.

Quả nhiên không lâu sau đó, một mầm của cỏ Diêm La xuất hiện trong lòng bàn tay Giản Ninh.

Giản Ninh thầm vui mừng, y hỏi: “Môi Cầu, mầm cỏ Diêm La này có thể bán được bao nhiêu linh thạch?”

“Một trăm linh thạch hạ phẩm.” Môi Cầu ăn no, giọng nói mềm mại vang lên.

Giản Ninh: “...? Chỉ một trăm linh thạch hạ phẩm? Ngươi không nói nhầm chứ?”

Y cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên, nếu đã được Ma tu cất giấu kỹ lưỡng như thế thì sao có thể bán với giá giống như những loại linh thảo bình thường bên đường?

Môi Cầu: “Tiên quả linh thảo có tuổi càng cao thì giá trị càng cao, cỏ Diêm La năm trăm năm tuổi cực kỳ hiếm, có thể bán được một vạn linh thạch thượng phẩm. Còn mầm cỏ Diêm La mới nảy mầm này không hiếm lắm, đương nhiên là không có giá cao.”

Giản Ninh: “... Còn các tiên quả linh thảo khác…”

Môi Cầu: “Đương nhiên cũng giống như vậy.”

Giản Ninh: “...”

Y cảm thấy như bị sét đánh, số tiên quả linh thảo đã bị Môi Cầu ăn hết đấy, liệu có thể tái sinh không?

Môi Cầu an ủi y: “Những linh thảo này cực kỳ có lợi cho cơ thể ngươi, ăn vào cũng có lợi.”

Giản Ninh đau lòng không thôi nhưng Môi Cầu đã ăn hết rồi, cũng không thể nhả ra được nên đành phải bỏ qua...

May là hắn vẫn còn một viên Cửu Chuyển Hoàn Hồn đan... Giản Ninh tự an ủi, món này vẫn rất giá trị!

Sau khi làm tất cả những điều này, Giản Ninh chỉ còn lại một chiếc hộp cuối cùng chưa mở.

Hộp này khác với các hộp khác, bị Ma tu phong ấn nhiều lớp. Nếu không phải Giản Ninh đã hấp thu dư hồn của Ma tu thì dù có là tu sĩ Nguyên Anh đỉnh phong cũng không thể mở ra được.

Giản Ninh ngẫm nghĩ, đưa vào khí tức dư hồn của Ma tu, hộp nhận ra khí tức Ma tu đã tự động mở phong ấn.

Y mở nắp hộp, mảnh ngọc giản màu trắng tỏa ra ánh sáng mờ ảo lẳng lặng nằm trong hộp... Chợt khiến Giản Ninh cảm thấy rất quen thuộc...

“Đây là…” Giản Ninh ngây người một lát, y vươn tay chạm nhẹ vào mảnh ngọc giản, luồng ánh sáng trắng lóe lên. Trong mảnh ngọc giản, vài trang sách mỏng của bí tịch lần lượt mở ra, đồng thời hiện ra bốn chữ lớn “Tịch Linh Tâm Pháp”!

Cùng lúc đó sâu trong biển thức của Giản Ninh cũng đột nhiên mở ra một lớp sương mù, xuất hiện một cuốn bí tịch khổng lồ, đó là cuốn “Tịch Linh Tâm Pháp” này!

Lúc này Giản Ninh mới nhận ra, khác với các trang sách trong mảnh ngọc giản thì trong biển thức của y lại ẩn chứa bản hoàn chỉnh của bí tịch này!

Giản Ninh chợt hiểu ra tại sao y lại cảm thấy mảnh ngọc giản này quen thuộc!

Cuốn bí tịch Tiên môn này, chẳng phải là mảnh ngọc giản bị bóp nát đã xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của y hay sao?

Rốt cuộc là tâm pháp gì mà lại khiến cả Tiên giới khao khát đến vậy?

Giản Ninh đang cảm thấy rất sốc, y thúc đẩy thần thức đọc cuốn bí tịch. Tuy nhiên khi thần thức tiếp cận cuốn bí tịch này thì lại hoàn toàn không thể mở ra được.

Giản Ninh cố gắng mở một trang nhưng lại bị luồng ma khí mạnh mẽ phản đòn.

Đầu óc y vang lên tiếng ong ong, đồng thời giọng nói lạnh lùng lại vang lên bên tai: “Bí tịch này đã bị phong ấn, không thể cưỡng ép mở ra.”

Ngay sau đó cuốn bí tịch khổng lồ trong biển thức lại biến mất vào sương mù, không còn thấy đâu nữa...

Giản Ninh mới biết bản hoàn chỉnh của bí tịch này là do chính mình phong ấn lại ở kiếp trước.

Vì vậy y lại tập trung thần thức vào mảnh ngọc giản, y muốn đọc những trang còn lại nhưng phát hiện dù nhìn từ góc độ nào thì cũng chỉ thấy những con chữ rối loạn, hoàn toàn không thể đọc được thông tin bên trong.

Hóa ra tâm pháp này còn có cấm chế, chỉ có tu sĩ Nguyên Anh trở lên mới có thể đọc được. Cảnh giới hiện tại của Giản Ninh quá thấp, hoàn toàn không thể lĩnh hội được nó...

Giản Ninh đặt mảnh ngọc giản xuống, vẻ mặt hơi thất thần đi ra khỏi phòng nhỏ, y nhìn Lạc Tiêu Nhiên đang nằm trên giường ngọc ấm mà mồ hôi lạnh chảy dài!

“Tịch Linh Tâm Pháp” được mệnh danh là bí tịch số một của Tiên môn, là cuốn tâm pháp Tiên môn duy nhất có thể đạt đến Đại đạo sau kiếp nạn Tiên ma. Ngay cả những người bình thường chưa từng bước vào con đường tu tiên cũng đã nghe nói về cuốn bí kíp này ở khắp phố phường.

Và trong thức hải của y không chỉ có bản hoàn chỉnh của bí tịch này mà kiếp trước y còn nghiền nát ngọc giản của bí tịch này…

Giản Ninh cảm thấy vô cùng khó hiểu… Kiếp trước y cũng là Ma tu mà? Tại sao lại có bản hoàn chỉnh của bí tịch Tiên môn?

Hơn nữa đã có bản hoàn chỉnh rồi thì tại sao lại nghiền nát ngọc giản? Có phải là muốn độc chiếm bí tịch này, không cho người khác phi thăng hay không? Giản Ninh cảm thấy mình không thể nào làm rõ được điều này…

“Môi Cầu! Môi Cầu? Rốt cuộc chuyện này là sao?” Giản Ninh hỏi.

“Không nhớ được, ta cũng không nhớ được…” Môi Cầu quay cuồng mơ màng, lo lắng nói: “Tại sao nó lại ở đây? Bí tịch này đã ẩn trong thức hải của ngươi bao lâu rồi? Tại sao ta lại không phát hiện ra gì cả?”

Giản Ninh thấy dáng vẻ của Môi Cầu thì cũng biết rằng hỏi nó cũng không có được câu trả lời nào.

Đồng thời y đột nhiên nhận ra một điều. Lạc Tiêu Nhiên bỗng dưng dẫn theo một đám đệ tử Luyện khí đến đây tu luyện, tám phần là vì tìm kiếm mảnh còn lại của “Tịch Linh Tâm Pháp”.

Nghĩ đến đây, vô số suy nghĩ lướt qua trong đầu Giản Ninh. Sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, y quyết định không lấy mảnh ngọc giản đó đi.

Y là Ma tu, bí tịch Tiên môn vốn không có tác dụng gì với y. Hơn nữa trong thức hải của y đã có bản hoàn chỉnh rồi!

Hơn nữa hiện giờ toàn bộ thế gia Tiên giới đều đang tìm kiếm mảnh còn lại của “Tịch Linh Tâm Pháp”.

Giữ bảo vật thì sẽ bị tội, hiện tại linh lực của y còn yếu, chưa thể tự bảo vệ mình. Nếu lấy mảnh còn lại này sẽ dễ gây họa vào người, còn không bằng tặng cho tiểu bạch kiểm này, ngược lại sẽ an toàn hơn.

Giản Ninh nghĩ đến đây cũng ổn định tâm trạng, đi đến giường ấm rồi ngồi xếp bằng.

Lạc Tiêu Nhiên đang nằm cạnh hắn, sắc mặt đỏ bừng và cả người không nhúc nhích.

Giản Ninh lại vươn tay kiểm tra, nhiệt độ trên trán của Lạc Tiêu Nhiên đã giảm xuống một chút nhưng hơi thở vẫn còn rất hỗn loạn, dường như không có dấu hiệu cải thiện…

“Môi Cầu…” Giản Ninh nhíu mày hỏi: “Không biết tiểu bạch kiểm bị gì nữa, chẳng lẽ thật sự sắp chết rồi sao?”

“Tạm thời không chết được.” Môi Cầu thiếu kiên nhẫn nói: “Thế nhưng có lẽ cũng nửa sống nửa chết rồi, cần phải ngủ một giấc để phục hồi những vết thương nghiêm trọng trong cơ thể.”

“Cần ngủ bao lâu? Không phải mười ngày nửa tháng chứ?” Giản Ninh hỏi với vẻ không vui.

Môi Cầu: “Mười ngày nửa tháng? Sao có nhanh vậy được? Với tình triều của hắn hiện tại, cộng thêm sự hỗ trợ của giường ấm, có lẽ phải ngủ thêm mười năm tám năm mới khỏi được.”

Giản Ninh: “...”
« Chương TrướcChương Tiếp »