Chương 17

Chỉ một ánh nhìn mà Lạc Tiêu Nhiên đã mở to mắt, phát hiện tình triều của Giản Ninh không ổn.

Toàn thân thiếu niên đỏ bừng, mồ hôi chảy xuống như nước, hơi thở cũng rất hỗn loạn.

Quần áo ướt đẫm mồ hôi dính vào cơ thể phác họa ra vóc dáng mảnh mai.

Tay chân của thiếu niên đều run lên nhè nhẹ, hàm răng cắn chặt môi dưới, đôi mắt to ngấn nước mềm mại đến mức như sắp tan chảy.

“Ngươi... Làm sao vậy?” Lạc Tiêu Nhiên thấy hơi rung động, vươn tay về phía Giản Ninh muốn kiểm tra mạch của y.

Chỉ mới chạm nhẹ mà Giản Ninh đã run rẩy dữ dội và rêи ɾỉ, vẻ mặt hoảng sợ lùi lại một bước.

Lạc Tiêu Nhiên nhìn thấy phản ứng, không biết tại sao lại xuất hiện cảm giác lạ lùng, cơ thể cũng bắt đầu khô nóng.

“Đừng lại gần!” Giản Ninh hạ giọng nói: “Chỉ là một chứng bệnh cũ, không có gì nghiêm trọng đâu.”

“Ngươi đừng căng thẳng...” Lạc Tiêu Nhiên rút tay về, an ủi y: “Tình triều của ngươi không ổn, có phải không thoải mái ở đâu không? Ta chỉ muốn kiểm tra giúp ngươi thôi…”

“Không cần đâu! Ngươi có thể đừng quan tâm đến ta nữa không!” Giản Ninh đã chịu đựng đến cùng cực, cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa mà hét lên.

Hai hàng nước mắt trượt xuống từ khóe mắt, Giản Ninh sững sờ đột ngột nhảy xuống khỏi giường ấm, vội vã chạy ra ngoài động phủ.

Lạc Tiêu Nhiên mở to mắt, hình ảnh Giản Ninh rơi nước mắt bỗng chốc trùng khớp với cảnh tượng trong giấc mơ trước đó của hắn...

Hắn không kịp phản ứng, ngẩn người một lúc rồi mới nhận ra nguy hiểm, cố gắng đứng dậy đuổi theo ra ngoài.

Nhưng mà không biết Giản Ninh đã chạy thế nào nữa, hắn chỉ chậm một nhịp, khi đuổi ra khỏi động phủ thì hoàn toàn không thấy bóng dáng của thiếu niên đâu nữa.

Giản Ninh đang chạy nhanh như chớp, y chỉ muốn nhanh chóng rời xa Lạc Tiêu Nhiên, tìm một nơi yên tĩnh không có người.

Suy nghĩ của y lóe lên, gọi ma thứu chín đầu đến rồi lách mình nhảy lên lưng nó.

Hiện tại ma thứu chín đầu rất ngoan ngoãn nghe lệnh của y, chỉ trong chốc lát đã đưa y ra khỏi khe núi và đặt y ở bên vách vực.

Phía trên vách núi vẫn thuộc phạm vi của Nam Lăng Ma Cốc nhưng đã cách xa Lạc Tiêu Nhiên rất nhiều.

Giản Ninh vội vàng tìm hốc cây kín đáo, ngồi xếp bằng triệu hồi Môi Cầu. Ngay sau đó Môi Cầu cũng bốc lên những làn sương đen bao phủ toàn thân y.

Ba ngày sau... Cuối cùng sương đen cũng tan đi.

Giản Ninh mở mắt thở phào nhẹ nhõm.

Trong ba ngày này y đã vận chuyển ma công cả ngày lẫn đêm, cuối cùng cũng áp chế được tình triều.

Y nhìn cơ thể mình, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, tóc và quần áo đều dính ướt trông khá là thảm hại.

Giản Ninh lấy ra bộ quần áo sạch sẽ từ túi càn khôn rồi lại lấy ra một lá bùa thanh tẩy. Y nhìn lá bùa và cười tự giễu, lá bùa này là Lạc Tiêu Nhiên tặng cho y.

Sau khi Giản Ninh làm sạch bản thân, y lại uống một viên Tích Cốc đan rồi mới lên tiếng hỏi: “Môi Cầu, sao tình triều lần này lại khó áp chế vậy chứ?”

“Không phải tình triều lần này khó khống chế mà trước đây ngươi còn trẻ, tình triều cũng không ổn định nên tương đối nhẹ nhàng hơn.” Môi Cầu nói: “Khi cơ thể ngươi hoàn toàn trưởng thành, thể chất lô đỉnh cũng sẽ ổn định lại. Tình triều sẽ trở nên cố định mỗi tháng một lần, mỗi lần ba ngày và sẽ ngày càng khó khống chế.”

Giản Ninh nghe vậy chợt nhíu mày: “Chẳng lẽ mỗi lần tình triều sau này đều sẽ khó khăn như vậy?”

Môi Cầu: “Nếu dễ dàng khống chế như vậy, lô đỉnh đâu sợ bị người khác điều khiển đâu chứ?”

Giản Ninh nghĩ thầm quả thật là vậy. Thời gian dài, chắc chắn cũng không thiếu những lô đỉnh muốn thoát khỏi ảnh hưởng của cơ thể mình. Thế nhưng người thành công thì hiếm như phượng hoàng lân giác, nếu không thì lô đỉnh cũng không mãi ở vị trí thấp kém như bây giờ.

Giản Ninh hơi lo lắng thở dài...

Dù ma công có thể khống chế tình triều nhưng tiêu hao linh lực rất lớn. Và lần này khác với lần trước, việc áp chế tình triều tốn đến ba ngày ba đêm!

May mắn là đang ở nơi hoang vắng như Nam Lăng Ma Cốc, nếu như ở nơi đông người, e rằng thân phận ma tu của y đã bị lộ rồi.

“Thật ra dựa vào quy luật những ngày qua, tình triều của A Ninh cũng đã ổn định. Để hoàn toàn khống chế mà không bị phát hiện, tốt nhất là ngươi vẫn nên tiêu tiền mua Âm Dương Ngưng Tức đan.” Môi Cầu nói.

Âm Dương Ngưng Tức đan... Là đan dược duy nhất có thể khống chế tình triều của lô đỉnh.

Thế nhưng trong đan dược này có một thành phần rất hiếm, vì vậy giá cả cũng đắt đỏ, một viên cần đến ba mươi viên linh thạch thượng phẩm, nhà bình thường không thể ăn nổi.

Hơn nữa khác với những đan dược khác, để áp chế tình triều của lô đỉ mành mỗi tháng cần phải dùng một viên.

Ba mươi viên linh thạch thượng phẩm mỗi tháng... Dùng lâu dài như vậy, quả thực là một hố linh thạch không đáy! Cũng không khó hiểu vì sao những lô đỉnh trưởng thành chưa rời nhà sẽ bị gọi là hàng lỗ vốn.

Giản Ninh nghe vậy cũng đảo mắt: “Tưởng ta không biết uống đan dược sẽ tiện hơn à? Thế nhưng Âm Dương Ngưng Tức đan đắt đỏ như thế, làm sao ta có thể mua nổi?”

Môi Cầu: “Nếu ngươi không dùng Cửu Chuyển Hồi Sinh đan cứu kẻ thù mà lấy ra đổi ở chợ đen, có thể đổi được hơn một vạn viên Âm Dương Ngưng Tức đan, đủ cho ngươi ăn trong ba mươi năm.”

Giản Ninh: “...”

Hắn hơi tiếc nuối xoa đầu: “Nói những điều này có ý nghĩa gì nữa, cho cũng đã cho rồi, cũng không thể bảo hắn nhả ra, dù có hối hận cũng đã muộn!”

“Đúng vậy.” Môi Cầu nhảy nhót, nói một cách ẩn ý: “Lần này tên tiểu bạch kiểm đã thấy tình triều của ngươi, không biết có nhận ra không. Nếu sau này ngươi về rồi bị hắn vạch trần thân phận, ngươi hãy suy nghĩ xem phải làm gì đi.”

Giản Ninh: “...”

Nghĩ đến việc bị Lạc Tiêu Nhiên thấy được trạng thái thảm hại nhất của mình, Giản Ninh cảm thấy đau đầu.

Nhờ viên đan dược cứu mạng mà y đã tặng, Lạc Tiêu Nhiên đã hồi phục một nửa, cho dù bây giờ quay lại gϊếŧ người diệt khẩu thì e rằng cũng không có cơ hội nữa rồi.

Trạng thái tình triều của y thật sự quá rõ ràng! Bất kỳ ai từng trải đời đều sẽ nhận ra điểm bất thường!

Trừ khi... Tiểu bạch kiểm chưa từng trải qua chuyện đó?

Giản Ninh lắc đầu, cảm thấy suy nghĩ của mình thật sự rất buồn cười.

Lạc Tiêu Nhiên đã gần hai trăm tuổi, làm sao có thể vẫn là người chưa trải đời được chứ? Không biết y đang coi thường hắn hay là quá đề cao hắn đây?

Hơn nữa dù cho tên tiểu bạch kiểm có nhận ra điều gì, mình bây giờ y quay lại ở chung một phòng với hắn, e rằng cũng không thoát khỏi số phận bị thẩm vấn.

Chỉ nghĩ đến cảnh tượng xấu hổ đó mà Giản Ninh đã cảm thấy gần như nghẹt thở!

Giản Ninh nghĩ đến đây cũng quyết định không quay lại động phủ nữa.

Cố gắng kéo dài thêm thời gian! Y đứng dậy sửa soạn lại quần áo, đi về phía địa điểm tập hợp đã quyết định từ trước.

Quay lại nói về Lạc Tiêu Nhiên đuổi theo Giản Ninh ra ngoài động phủ hôm đó, hắn phát thần thức tìm kiếm trong phạm vi trăm dặm.

Hắn không thể ngờ rằng Giản Ninh đã cưỡi ma thứu chín đầu bay ra khỏi khe núi, tìm kiếm dưới đáy vực rất lâu mà vẫn không thấy bóng dáng của Giản Ninh đâu.

Tuy nhiên sau khi tìm kiếm một vòng cũng không thấy dấu vết chiến đấu, cộng thêm việc Giản Ninh có túy tiên hoa bảo vệ, hắn cũng không quá lo lắng về việc bị quái thú tấn công.

Dù Lạc Tiêu Nhiên đã phục hồi được năm phần linh lực nhưng dù sao vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Sau khi tìm kiếm cả ngày đêm, hắn kiệt sức chỉ có thể quay lại động phủ nghỉ ngơi một chút.

Trước khi vào động phủ, Lạc Tiêu Nhiên còn nghĩ liệu Giản Ninh có về trước hay không. Thế nhưng khi bước vào động phủ, hắn biết Giản Ninh không trở lại.

Đối mặt với động phủ trống không, Lạc Tiêu Nhiên ngồi xếp bằng trên giường ấm, cảm thấy lòng mình hơi trống trải.

Dù Giản Ninh không phải con cháu Lạc gia nhưng những ngày qua hai người gần gũi như thế, thậm chí còn nhiều hơn cả với con cháu Lạc gia. Hơn nữa y còn cứu mạng hắn.

Vì vậy Lạc Tiêu Nhiên cũng phải thừa nhận rằng, trước đây hắn có một chút cảm tình với Giản Ninh. Thậm chí đã từng nghĩ sẽ đưa y về Lạc gia, nhận làm đệ tử và bồi dưỡng.

Tuy nhiên dường như bản thân Giản Ninh không muốn có nhiều tiếp xúc với Nguyên Anh lão tổ như hắn...

Trong khoảnh khắc ấy, Giản Ninh rơi nước mắt và hình ảnh y kêu gào “Ngươi có thể đừng quan tâm đến ta nữa không” lại hiện lên trong tâm trí hắn.

Lạc Tiêu Nhiên hơi bối rối, hắn là Nguyên Anh lão tổ nhưng lại phiền não vì một tiểu tu sĩ Luyện khí.

Sau khi suy nghĩ một chút, Lạc Tiêu Nhiên quyết định không gây thêm áp lực cho Giản Ninh.

Tiểu tu sĩ Luyện khí và địa vị Nguyên Anh cách xa nhau như vậy, dù có ghét hắn thì có lẽ cũng không dám từ chối, khó tránh khỏi việc sẽ đè nén cảm xúc của mình.

Dù không biết thân thể của Giản Ninh gặp vấn đề gì nhưng nếu tìm được Giản Ninh rồi mà y vẫn không muốn đến gần hắn thì cứ làm như mong muốn của y thôi.

Nếu Giản Ninh thật sự có nhu cầu, mặc kệ sau này có kết đan hay kết anh, hoặc cần linh thạch, đan dược và linh khí, chỉ cần trong khả năng của hắn thì hắn nhất định sẽ giúp đỡ.

Còn số đan dược đã nợ y cũng cần phải tìm cách trả lại mới được, như vậy cũng coi như là chậm rãi trả ơn cứu mạng của y.

Sau khi uống một viên Ngọc Thanh Hộ Linh đan, Lạc Tiêu Nhiên bắt đầu vận công trị thương. Sau khi linh lực khôi phục một chút, hắn lại tiếp tục ra ngoài tìm kiếm.

Vừa trị thương vừa tìm kiếm như thế, phải mất một tháng sau linh lực mới khôi phục hoàn toàn.

Lạc Tiêu Nhiên lại chờ thêm mười ngày nữa mà Giản Ninh vẫn chưa trở về...

Lúc này đã qua hơn ba tháng từ khi ra ngoài rèn luyện. Các đệ tử cấp thấp được dẫn đến cũng đã gần hết thực phẩm và đan dược dự trữ.

Lạc Tiêu Nhiên biết không thể trì hoãn thêm nữa, hắn suy nghĩ một lát, để lại bức thư trên giường ấm rồi rời khỏi khe núi đi về phía điểm tập hợp.

Trong lòng hắn tự nhủ: Không biết hiện giờ Giản Ninh đang ở đâu? Nếu vẫn ở đáy khe, khi về thấy bức thư thì có thể ngoan ngoãn đợi hắn về tìm y. Nếu đã ra khỏi khe núi thì càng tốt, với khả năng của y thì có lẽ đã trở về điểm tập hợp rồi.

*

Ở một vùng hoang vu ngoài Nam Lăng Ma Cốc, trong đại trận đã đầy ắp các tu sĩ Luyện khí trẻ tuổi.

Thật ra chỉ mới hơn một tháng từ khi bắt đầu rèn luyện là đã có người dùng hết bùa giữ mạng, buộc phải trở lại đại trận.

Hôm nay đội của Lạc Uyển Anh cũng đã quay lại điểm tập hợp, bọn họ đã ra ngoài hơn ba tháng, nguồn tài nguyên mang theo cũng đã gần hết.

Khi trở về, Lạc Uyển Anh quan sát xung quanh mới phát hiện bọn họ là đội cuối cùng trở về.

Xung quanh Nam Lăng Ma Cốc có nhiều yêu thú, khí dơ nặng nề, để chống lại khí dơ mà cần phải liên tục điều động linh lực, vì vậy rất thử thách thần thức của các tu sĩ.

Trong lần rèn luyện này bọn họ đã thu hoạch được khá nhiều, Lạc Uyển Anh còn thăng cấp lên Luyện Khí kỳ tầng chín đỉnh phong.

Nàng ấy dùng thần thức quét qua xung quanh rồi nhíu mày.

Sao Giản Ninh không có ở đây? Thế nhưng rõ ràng đội của Giản Ninh đã trở về từ lâu.

Lạc Uyển Anh bước nhanh đến bên cạnh Giản Nhân, lên tiếng hỏi: “Giản Ninh đâu rồi? Hắn đi đâu rồi?”

Giản Nhân hoảng sợ không biết phải trả lời thế nào, mồ hôi lạnh chảy ra ồ ạt trên trán, đồng bọn bên cạnh hắn ta cũng vội vàng quay mặt sang chỗ khác.