Chương 18

Hôm đó Giản Nhân và Giản Tư Tề âm thầm bàn bạc bỏ lại Giản Ninh rồi rời đi, ban đầu cảm thấy rất hài lòng.

Thế nhưng khi đã ra khỏi một dặm, Giản Nhân đột nhiên nghĩ rằng nếu Giản Ninh trở về tố cáo thì hắn ta sẽ bị đổ lỗi còn Giản Tư Tề có thể sẽ không thừa nhận.

Nghĩ đi nghĩ lại, Giản Nhân cảm thấy mình bị Giản Tư Tề lừa, vì vậy lại cãi nhau với Giản Tư Tề rồi chia tay quay lại tìm người.

Không biết tại sao mà khi bọn họ quay lại, Giản Ninh đã biến mất không thấy nữa...

Sau đó Giản Nhân dẫn đội về gần điểm tập hợp tìm kiếm nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Giản Ninh ở đâu.

Bọn họ vừa sợ vừa lo lắng, một là lo sợ Giản Ninh thật sự bị yêu thú ăn mất khó mà giải thích được. Hai là sợ gần đó có yêu thú quá mạnh mà bọn họ không đối phó nổi.

Vì vậy trong ba tháng qua, bọn họ không dám rời khỏi điểm tập hợp nửa bước mà cứ ở lại đây.

“Mỗi người đều e dè, không biết thành viên trong đội của mình đi đâu luôn sao?” Lạc Uyển Anh tức giận, rút linh kiếm đặt ngang trước mặt Giản Nhân.

Giản Nhân hoảng sợ đến nỗi mềm chân, run rẩy nói: “Là hắn ta tự đi, không thể trách chúng ta, chúng ta cũng đã tìm rồi.”

Lạc Uyển Anh chợt cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, chẳng lẽ Giản Ninh thật sự gặp nạn rồi?

Ra ngoài rèn luyện là vì muốn rèn luyện tu vi, đương nhiên không phải luôn thuận lợi mà thỉnh thoảng cũng có sự cố, mất một hoặc hai đệ tử cũng là chuyện bình thường.

Thế nhưng Giản Ninh chỉ mới là Luyện Khí kỳ tầng ba còn mình phải đặc biệt nhờ Tôn chủ nói tốt mới có thể đến đây. Nếu thật sự xảy ra chuyện, chẳng phải mình làm ơn thành hại làm hại hắn rồi sao?

Lạc Uyển Anh trong lòng vừa giận vừa lo, càng nhìn Giản Nhân, càng cảm thấy ánh mắt hắn lén lút, nghi ngờ.

“Nói đi! Có phải các người cố tình bỏ y lại, muốn hại tính mạng y không?” Ánh kiếm của Lạc Uyển Anh lóe lên, chém đứt phát quan của Giản Nhân, định dạy cho hắn ta một bài học.

“Đúng, đúng là Giản Tư Tề...” Giản Nhân che đầu, run rẩy nói: “Là Giản Tư Tề bảo chúng ta rời đi.”

Khi hắn ta kêu lên, mọi người xung quanh cũng tản ra.

Lạc Uyển Anh nhìn về phía Giản Tư Tề, Giản Tư Tề vội đứng dậy, sắc mặt tái nhợt hét lớn: “Giản Nhân đừng nói bậy! Giản Ninh là thành viên của đội các ngươi, có liên quan gì đến ta?”

Thế nhưng hắn ta thật sự có nhiều tội lỗi, vậy nên không ai tin lời hắn nói.

Lúc này có người của Lạc gia tiến lên nắm lấy tay Lạc Uyển Anh, lắc đầu nói nhỏ: “Dù sao cũng là người Giản gia, không thể hành động bừa bãi, tốt nhất là chờ Tôn chủ trở về rồi báo cáo xử lý.”

Trong lúc bầu không khí căng thẳng nhất, có một người nhai cỏ đuôi chó lững thững đi về phía điểm tập hợp.

Người này là Giản Ninh, một tháng trước y đã đến rìa Nam Lăng Ma Cốc rồi tìm một nơi tập trung yêu thú rèn luyện thần thức.

Đến hai ngày trước, y cảm nhận được có đội ngũ khác đang trở về điểm tập hợp, tính toán thời gian cũng sắp đến ngày về nên miễn cưỡng đi về điểm tập hợp.

“Giản Ninh? Đó là Giản Ninh! Giản Ninh trở về rồi!” Một nữ tu đột nhiên kích động kêu lên, chính là người Giản gia cùng đội với Giản Ninh trước đây.

Giản Ninh ngẩn ra, không biết từ khi nào mà mình lại trở nên được yêu thích trong Giản gia đến vậy...

Hai nhà Giản gia và Lạc gia thấy Giản Ninh trở về đều thở phào nhẹ nhõm, ngay cả sắc mặt của Giản Nhân cũng tốt hơn nhiều. Chỉ có Giản Tư Tề là mặt mũi đủ mọi cảm xúc, ánh mắt lộ ra chút hận thù.

“Giản Ninh!” Lạc Uyển Anh đi đến trước mặt Giản Ninh, quan sát từ đầu đến chân, một lúc sau mới nói: “Ngươi trông có vẻ khác trước quá nhỉ? Ngươi lại thăng cấp rồi hả?”

“Ừm, đã lên đến Luyện Khí kỳ tầng tám.” Giản Ninh nói.

“Đã lên đến Luyện Khí kỳ tầng tám rồi? Để ta thử xem.” Lạc Uyển Anh nói, lòng bàn tay tụ lại một dòng nước.

Chẳng mấy chốc đã có dòng nước tấn công Giản Ninh, bao bọc xung quanh y, kế tiếp lại có rễ cây khổng lồ mọc lên từ mặt đất, hấp thụ hết dòng nước.

Giản Ninh thu hồi rễ cây, thấy Lạc Uyển Anh lộ ra vẻ khen ngợi nói: “Quả thật đã lên đến Luyện Khí kỳ tầng tám, có thể chống lại ngưng thủy quyết của ta, thật sự không tệ.”

“Luyện Khí kỳ tầng tám?”

“Làm sao có thể nhanh như vậy?”

“Ta nhớ khi ngươi ra ngoài chỉ mới là Luyện Khí kỳ tầng ba mà?”



Mọi người bàn tán xôn xao với vẻ mặt đầy ngạc nhiên.

Mỗi người đều có thiên phú khác nhau, đương nhiên tốc độ tu luyện cũng nhanh chậm khác nhau. Thế nhưng từ Luyện Khí kỳ tầng ba lên tầng tám chỉ trong ba tháng là điều không phải người thường có thể làm được mà là thiên tài hiếm có!

Giản Tư Tề và Giản Nhân mở to mắt, mặt đầy ghen ghét.

Đặc biệt là Giản Tư Tề đang nắm chặt tay, nghiến răng muốn gãy cả răng.

Bọn họ đều là Luyện Khí kỳ tầng năm, sau ba tháng rèn luyện, Giản Nhân gần như không có thu hoạch, dù Giản Tư Tề có tiến bộ nhưng cũng chỉ đạt đến tầng năm đỉnh phong.

Trước đây Giản Ninh chỉ là Luyện Khí kỳ tầng ba, bọn họ còn có thể kiêu ngạo với y. Nay y đột nhiên trở thành Luyện Khí kỳ tầng tám, cảm giác ưu việt duy nhất của bọn họ cũng bị nghiền nát.

“Năm đó Lạc tôn chủ ra ngoài rèn luyện, gặp được cơ duyên, ba tháng đã luyện đến Luyện Khí kỳ đại viên mãn.” Lạc Uyển Anh nói: “Tốc độ tu luyện của ngươi cũng chỉ kém Lạc tôn chủ một chút thôi, có gặp phải cơ duyên gì không?”

“Do tai họa hóa thành phúc thôi.” Giản Ninh cố ý liếc Giản Tư Tề và Giản Nhân, cười nói.

Mọi người nghe đến đây đều nhìn về phía hai người này.

Vừa rồi bọn họ cãi nhau với Lạc Uyển Anh đã lộ ra việc liên thủ loại bỏ Giản Ninh. Giờ đây kết hợp với lời của Giản Ninh lại có vẻ như vì sự việc này mà có được cơ duyên, mới có thể vọt lên Luyện Khí kỳ tầng tám.

“Ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo.” Một đệ tử Lạc gia nhỏ giọng cười nói.

“Là vì bản thân bình thường nên mới ghen ghét những người có thiên phú cao hơn hả?” Một người ở bên cạnh cũng nhỏ giọng bàn luận: “Gia phong của Giản gia không dựa vào khả năng đánh giá anh hùng mà chỉ xem trọng danh vọng hư không, cũng không khó hiểu khi bọn họ ngày càng tụt dốc.”



Giản Nhân và Giản Tư Tề nghe đến đây thì vừa tức vừa giận, suýt muốn chui xuống đất. Thế nhưng người nói những lời này lại là người Lạc gia, bọn họ không dám gây sự nên chỉ có thể nhẫn nhịn.

Các đệ tử Giản gia nghe thấy những lời bàn tán này cũng không khỏi xúc động.

Nhóm đích tử xấu hổ và tức giận, Giản gia đang bị hai người này làm mất mặt. Còn các đệ tử không chính thống thì cảm thấy lời của người Lạc gia cũng không sai, nhiều người trong số bọn họ có thiên phú cao hơn nhưng lại không nhận được sự đào tạo tốt hơn, đúng là bị gia phong của Giản gia cản trở.

Giản Ninh nhìn thấy sắc mặt của các đệ tử Giản gia, trong lòng thầm cảm thấy buồn cười.

Đích tử coi thường thứ tử, thứ tử ghen ghét đích tử nhưng lại tự nhận mình là người Giản gia rồi coi thường người khác...

Những người có tâm lý như vậy còn tự xưng là thế gia Tiên môn, làm gì có chút phong độ nào đâu chứ?

Đối với những đệ tử thế gia này, Giản Ninh luôn không có sự thiên lệch nào. Thế nhưng người Giản gia thật sự ngay cả giả vờ cũng không làm nổi!

Y không khỏi cảm thấy châm biếm, cũng phải trách Giản gia không có phương pháp đúng đắn, thử nhìn Lạc gia mà xem…

Dù có những suy nghĩ gì không thể nói ra nhưng ít nhất ở bên ngoài vẫn có thể giữ được vẻ nghiêm chỉnh, bảo vệ người yếu kém, được người ta gọi là “ngọc sáng thế gian”. Cũng không lạ gì khi đệ tử Lạc gia thể hiện tốt hơn nhiều so với Giản gia…

Giản Ninh nghĩ đến đây, bỗng nhiên cảm thấy trên đầu tối sầm, y lại thấy mọi người xung quanh đều căng thẳng cúi đầu và lùi lại.

Y hơi nghi ngờ quay đầu lại, cảm thấy da đầu tê dại! Không biết Lạc Tiêu Nhiên đã trở về từ khi nào, vẻ mặt nghiêm trọng đứng ngay sau lưng y.

“Lạc… Lạc tôn chủ…” Giản Ninh thấy Lạc Tiêu Nhiên rủ mắt nên lắp bắp chào hỏi.

Trong lòng y cảm thấy hoang mang, không biết đối phương có phát hiện gì không…

Đồng thời y cũng nghĩ, một tháng không gặp, Lạc Tiêu Nhiên trông khá tốt, có vẻ như nội thương đã hoàn toàn phục hồi.

Ánh mắt Lạc Tiêu Nhiên rơi vào người Giản Ninh, nhìn y từ đầu đến chân.

Nhìn đến mức lưng Giản Ninh đổ mồ hôi lạnh rồi Lạc Tiêu Nhiên mới quay mặt lại và nói: “Nếu mọi người đã tập hợp đông đủ thì hãy sắp xếp đội ngũ về Lăng Thủy thành.”

Trên đường đi… Giản Ninh không khỏi liên tục nhìn về phía sau đầu của Lạc Tiêu Nhiên.

Tại sao lần này Lạc Tiêu Nhiên lại không hỏi gì thêm?

Rốt cuộc tên tiểu bạch kiểm này đang nghĩ gì? Hắn có phát hiện ra gì không?

Giản Ninh đột nhiên cảm thấy thái độ của Lạc Tiêu Nhiên càng mơ hồ thì y càng cảm thấy khổ sở…

Còn không bằng bị hắn bắt giữ và tra hỏi như trước đây!

Tiểu bạch kiểm! Rốt cuộc ngươi có ý định gì? Nếu có gan thì giờ hãy đến hỏi ta đi!

Giản Ninh thầm mắng chửi, nào ngờ Lạc Tiêu Nhiên đột ngột quay đầu lại, ánh mắt giao nhau với y.

Đôi mắt phượng của Lạc Tiêu Nhiên thật sự rất đẹp, như những viên ngọc lưu ly, khi nhìn người có vẻ lạnh lùng như thể có thể xuyên thấu lòng người.

Giản Ninh cảm thấy ngượng ngùng, vội vàng đỏ mặt cúi đầu.

Trong lòng nghĩ rằng có thể kéo dài được thì kéo dài, nếu tiểu bạch kiểm có thể luôn giả ngốc thì cũng tốt…

Lạc Tiêu Nhiên thấy Giản Ninh cúi đầu không dám nhìn hắn, trong lòng cũng có một cảm giác kỳ lạ không thể diễn tả.

Hắn cảm thấy Giản Ninh sợ mình, vì vậy không muốn làm phiền thêm, cố tình tỏ ra xa cách nhiều hơn.

Tuy nhiên trên đường đi hắn vẫn luôn mở rộng thần thức, quan sát xung quanh nhưng lại cảm thấy ánh mắt của Giản Ninh luôn dõi theo sau lưng mình.

Bị nhìn nhiều, Lạc Tiêu Nhiên không khỏi quay đầu lại nhưng không ngờ khi ánh mắt giao nhau với Giản Ninh, y lại đỏ mặt và cúi đầu xuống.

Lạc Tiêu Nhiên cảm thấy bối rối… Rất muốn gọi Giản Ninh đến hỏi.

Thế nhưng nghĩ đến ngày hôm đó, Giản Ninh nước mắt lưng tròng nói câu “Đừng quan tâm đến ta nữa” thì hắn chỉ có thể thở dài…

Thôi thì không nên ép buộc y!

“Lạc tôn chủ…” Lạc Uyển Anh nhanh chóng bước đến bên cạnh Lạc Tiêu Nhiên, nhỏ giọng báo cáo về những việc vừa xảy ra.

“Ta đã biết rồi.” Lạc Tiêu Nhiên nghe vậy không cảm thấy bất ngờ, bình tĩnh nói: “Việc này không cần ngươi lo, ta sẽ xử lý.”

Hắn đã sớm biết việc Giản Ninh bị tẩy chay, và cũng đã báo cho Giản đại lão gia nhanh chóng xử lý.

Hắn nói xong lại liếc Lạc Uyển Anh, nhướng mày nói: “Ngươi rất quan tâm đến việc của Giản Ninh, đã đặc biệt đến báo cho ta hai lần.”

Lạc Uyển Anh đỏ mặt, vội vàng nói: “Lạc tôn chủ, Vãn Anh cũng chỉ là thương hại mà thôi.”

Lạc Tiêu Nhiên im lặng một lúc, nhìn thấy dáng vẻ như nha đầu mới yêu của Lạc Uyển Anh, không biết vì sao mà trong lòng lại cảm thấy hơi không đồng ý…

Hắn lại nhìn về phía Giản Ninh, thấy gương mặt trắng nõn tinh xảo nổi bật trong đội ngũ. Cơn gió nhẹ thổi qua, tóc Giản Ninh hơi rối, áo xốc xếch, dây lưng phác họa vòng eo càng thêm thon thả…

Thật sự là một người hấp dẫn! Lạc Tiêu Nhiên nghĩ thầm.

Một lúc sau hắn mới lên tiếng nói: “Vãn Anh, ngươi còn trẻ, chưa rõ ràng về chuyện tình cảm, thích một người nên cảm nhận từ nội tâm, không nên chỉ dựa vào vẻ ngoài.”

Lạc Uyển Anh: “...”