Chương 19

Khi trở về Lăng Thủy thành đã là buổi trưa ngày hôm sau.

Giản gia đã chuẩn bị chiến trận nghênh đón từ sớm, cả nhóm người đi vào tộc học.

Kết thúc đợt rèn luyện, đương nhiên phải tổ chức đại hội tộc học kiểm tra kết quả của đợt rèn luyện này.

Giản Ninh vội vàng vào phòng nghị sự, vừa đứng vững đã thấy Lạc Tiêu Nhiên ngồi ở vị trí cao nhất, các lão sư tộc học đều ngồi ở phía dưới.

Giản đại lão gia và các trưởng lão khác cũng có mặt, lắng nghe báo cáo của các đệ tử về đợt rèn luyện.

Giản Ninh đứng trong hàng ngũ nhìn xung quanh một lượt, nhận thấy mọi người đã có mặt nhưng Giản Nhân và Giản Tư Tề lại không thấy đâu.

Một lát sau vài quản sự mang theo nhiều khay đến, trên đó toàn là phần thưởng dành cho các đệ tử đã ra ngoài rèn luyện.

“Lần rèn luyện này, thật hiếm khi có sự dẫn dắt của Lăng Thiên kiếm tôn mới có thể đến được những nơi xa như vậy. Theo ta biết, hầu hết các đệ tử đều có thu hoạch khá tốt.” Giản đại lão gia vừa vuốt râu vừa nói.

Sau đó ông ta nhìn xuống, nheo mắt nói: “Chỉ có vài người không tốt, không biết quý trọng. Không những không cố gắng tu luyện mà còn hại cả đồng môn, thật sự là rất tệ.”

“Những người có tâm lý không vững làm hại danh dự của Giản gia, cũng không xứng tu luyện trong tộc học Giản gia.” Ông ta tức giận đập bàn: “Bọn họ đã bị ta trục xuất đến lão trạch của Giản gia, trong mười năm tới không được trở về, hy vọng các đệ tử còn lại hãy lấy đó làm gương.”

Khi Giản đại lão gia nói xong, toàn bộ các đệ tử trong phòng đều đồng loạt nhìn về phía Giản Ninh.

Giản Ninh mở to mắt nhìn về phía Giản đại lão gia, ánh mắt giao nhau. Lúc này Giản đại lão gia cũng đang nhìn y, trong mắt lộ ra cảm xúc cực kỳ phức tạp.

Ngay sau đó Giản Ninh đã xác định được những kẻ gây rối mà Giản đại lão gia vừa nói tới là Giản Tư Tề và Giản Nhân.

Giản Nhân là một trong những con thứ của Giản đại lão gia, dù không được yêu thích nhưng cũng là con ruột của ông ta.

Từ trước đến giờ Giản đại lão gia không phải là người công bằng, hôm nay xử lý chuyện này như vậy, chắc chắn là vì giữ thể diện cho Lạc gia nên trong lòng không tránh khỏi có hơi oán giận với Giản Ninh.

Tuy nhiên dù sao Giản đại lão gia cũng là người từng trải, chỉ một lát sau đã điều chỉnh sắc mặt. Ông ta mỉm cười nói: “Giản Ninh, nghe nói lần này ngươi đã thăng lên Luyện khí tầng tám, quả là trụ cột tương lai của Giản gia.”

Ông ta nói xong lại phất tay, có một quản sự mang khay đến trước mặt Giản Ninh.

“Đây là viên Trúc Cơ đan và một ngàn linh thạch hạ phẩm.” Giản đại lão gia lên tiếng: “Nhờ Lạc tôn chủ tinh mắt, Giản gia mới tìm được nhân tài như ngươi. Giản gia chúng ta chắc chắn sẽ không bạc đãi, ngươi hãy tu luyện thật tốt, sớm ngày trở thành Trúc Cơ góp sức cho gia tộc.”

“Cảm ơn gia chủ đã khích lệ, Giản Ninh nhất định sẽ tự nỗ lực, sớm ngày trở thành Trúc Cơ.” Giản Ninh nghe vậy bước lên một bước nhận lấy khay.

Lúc này y chỉ cảm thấy sau lưng như có gai, đồng thời cũng thu hút ánh mắt ngưỡng mộ của vô số đệ tử Giản gia.

Dù Trúc Cơ đan không phải là quá hiếm nhưng cũng đáng giá không ít linh thạch, phần thưởng này của Giản đại lão gia cũng coi như là rất hào phóng!

Giản Ninh lén nhìn Lạc Tiêu Nhiên, lúc này hắn đang ngồi ở trên, ánh chạm vào mắt Giản Ninh.

Thấy Giản Ninh nhìn mình, Lạc Tiêu Nhiên khẽ gật đầu, trong mắt ánh lên ý cười.

Giản Ninh vội vàng rời mắt đi, trong lòng hơi hoảng hốt nghĩ: Tiểu bạch kiểm cười gì chứ? Không lẽ nghĩ rằng một viên Trúc Cơ đan là đủ trả hết nợ của ta rồi sao?

*

Vì hành trình rèn luyện của Lạc gia đã kết thúc, người Lạc gia cũng chuẩn bị rời đi.

Khi đại hội tộc học kết thúc, Giản đại lão gia cũng tuyên bố rằng buổi tối sẽ tổ chức một bữa tiệc lớn trong hoa viên để tiễn những vị khách quý là Lạc gia.

Buổi tiệc lần này sẽ có sự tham gia của các tu sĩ trẻ tuổi đã tham gia rèn luyện, cùng với toàn bộ các trưởng lão và tu sĩ cao cấp của Giản gia.

Hậu hoa viên đã được trang trí rực rỡ, đèn đuốc thắp sáng khắp nơi, các món ngon cũng bày biện đầy ắp trên bàn.

Giản Ninh và các học trò khác của Giản gia được dẫn vào bữa tiệc, ngồi vào vị trí trong đình viện. Bàn tiệc của học trò được chia thành từng gian độc lập bằng bình phong. Vừa tách biệt với người khác mà lại không ảnh hưởng đến việc ngắm cảnh nơi xa.

Từ xa có thể thấy các trưởng lão Giản gia ngồi thành một hàng bên cạnh hồ, vị trí của Lạc Tiêu Nhiên nằm ở giữa. Đi qua một đình khác là chỗ ngồi của các đệ tử Lạc gia.

Giản Ninh vừa ngồi xuống không lâu, tu sĩ trẻ tuổi thân hình cường tráng đã dẫn theo hai tiểu đồng bước tới.

Hắn ta ngồi xuống trước mặt Giản Ninh, rót một ly rượu rồi cười nói: “Giản Ninh, nghe nói lần rèn luyện này ngươi biểu hiện xuất sắc, cũng thăng lên năm bậc, thật sự là tiền đồ vô hạn. Sau này chúng ta có thể qua lại nhiều hơn, cùng nhau học hỏi và tiến bộ.”

Người này tên là Giản Tư Vũ, là một trong những đích tử của Giản tam lão gia, lớn hơn Giản Ninh vài tuổi và đã là Trúc Cơ trung kỳ.

Trước giờ hắn ta vốn rất giỏi trong việc kết giao và lôi kéo lòng người. Nay chủ động tỏ ý tốt với Giản Ninh cũng khiến mọi người xung quanh cảm nhận được luồng gió khác thường.

“Rốt cuộc Giản Ninh này là người thế nào? Sao lại có thể khiến gia chủ nói giúp y?”

“Chứ còn gì nữa? Vì Giản Ninh này, thậm chí gia chủ còn nghiêm trị đích tử của mình và đích tử của Tứ thúc! Ai mà ngờ được đâu chứ?”

“Ta thấy y đã bám lấy Lạc gia, e là sau này sẽ bay cao…”

“Đúng vậy, người tinh ranh như Giản Tư Vũ mà cũng đến nói chuyện với y, e là muốn lôi kéo y về phe mình rồi.”



Những lời bàn tán vang vào tai Giản Ninh nhưng y không để tâm.

Có người trong Giản gia tỏ ý tốt với y, dù là vì mục đích gì cũng có thể lợi dụng.

Một cây không thể chống vững nhà, sau khi người Lạc gia rời đi, y và Giản An muốn đứng vững trong Giản gia thì cũng không thể gây thù chuốc oán khắp nơi.

Nghĩ đến đây, Giản Ninh nâng ly rượu cụng với Giản Tư Vũ rồi nói: “Được nhưng ta không biết uống rượu.”

“Ta uống cạn, ngươi tùy ý.” Giản Tư Vũ hào sảng, nâng ly uống cạn.

Giản Ninh thấy vậy, cảm thấy mình không thể chịu thua nên cũng nâng ly uống cạn.

Rượu mạnh vào miệng, cực kỳ cay khiến Giản Ninh ho sặc vài tiếng, mặt đỏ bừng, đôi mắt đào hoa cũng bị hơi rượu làm cho ẩm ướt.

Giản Ninh vốn đã đẹp, nay trên mặt vì hồng hào mà lại sinh ra vẻ đẹp lộng lẫy khiến người ta không thể rời mắt.

Giản Tư Vũ ngẩn người, nhìn chằm chằm vào mặt Giản Ninh một lúc lâu rồi càng nhiệt tình nói: “Giản Ninh, tửu lượng của ngươi thật sự không tốt, sao mới uống một ly đã đỏ mặt rồi? Các tu sĩ trong thế gia Tiên môn đều có tửu lượng giỏi. Sau này uống nhiều lần với ta rồi ngươi cũng sẽ luyện được mà thôi.”

Hắn ta nói rồi lại tiến tới rót thêm một ly cho Giản Ninh, trong lòng nghĩ có lẽ Giản Ninh giống nương, ngày thường còn đẹp hơn cả lô đỉnh.

Giản Tư Vũ vốn không phải người cấm dục, phu nhân tiểu thϊếp trong phòng nhiều không đếm xuể, thu dụng lô đỉnh cũng nhiều. Ban đầu nghe nói Giản Ninh là tu sĩ thiên tài nên muốn lôi kéo vào phe mình, lúc này lại xuất hiện suy nghĩ muốn chiếm đoạt.

Giản Ninh mới uống một ly đã hơi say, lúc này nào dám uống thêm.

“Không uống được nữa.” Giản Ninh giơ tay từ chối.

Giản Tư Vũ lại trở nên không chịu buông tha, nâng ly rượu nói: “Thêm một ly nữa! Rượu này càng uống càng tỉnh! Ngàn ly không say là luyện ra như vậy đấy.”

Giản Ninh không hiểu tại sao Giản Tư Vũ lại đột nhiên trở nên khó chơi như vậy, lúc này y đã thấy hơi phiền, mặt cũng lạnh xuống.

Giản Tư Vũ thấy vậy, mắt đảo một vòng, dặn dò vài câu với tiểu đồng bên cạnh.

Tiểu đồng rời đi, không lâu sau mang đã theo hai lô đỉnh tới.

Hai lô đỉnh này đều là nam tử, trang phục rất thanh nhã và đều là những lô đỉnh hàn môn được mời từ bên ngoài về.

Bọn họ vừa được gọi tới, thấy trước mặt là hai vị công tử Giản gia thì đã lộ ra vẻ mặt vui mừng.

Giản Tư Vũ bước tới ôm một người rồi đẩy người còn lại về phía Giản Ninh nói: “Ninh đệ, ta thấy ngươi đã là tu sĩ Luyện khí tầng tám, cách Trúc Cơ không xa.”

“Đích thân tu luyện vừa khổ vừa chậm, thật sự chẳng thú vị chút nào. Đại ca biết một bí pháp, chỉ cần mây mưa với lô đỉnh là có thể nhanh chóng lên đến Trúc Cơ. Ngươi còn nhỏ nên chắc chưa biết, để ta dạy riêng ngươi.”

Giản Ninh thấy hai lô đỉnh này thì trong lòng đã rất ghét Giản Tư Vũ, huống hồ lời hắn ta sau đó cùng với ánh mắt dâʍ đãиɠ, rõ ràng là có ý xấu với y!

Giản Ninh cảm thấy buồn nôn, hơi rượu cũng tỉnh hơn một nửa. Y không muốn để ý đến Giản Tư Vũ nữa, đặt ly xuống rồi quay mặt đi, cũng không còn muốn ăn tiệc nữa.

Đúng lúc này có tiểu đồng vội vã chạy đến nói với Giản Ninh: “Giản Ninh thiếu gia, có khách quý mời ngươi đến Đông khách viện.”

Giản Ninh nghe vậy cũng đứng dậy rời khỏi chốn thị phi này.

Lúc này mặt trời đã lặn, chỉ còn lại chút ánh hoàng hôn.

Giản Ninh đi đến bên hồ mới phát hiện, không biết từ lúc nào, những lô đỉnh mà Giản gia mời về đều đã có mặt tại hoa viên...

Y quay đầu nhìn lại, trong các gian cách biệt của tu sĩ đã ngồi đầy lô đỉnh. bọn họ mặc trang phục hoa lệ, tụ tập quanh các tu sĩ cao cấp.

Vài người được để ý ngồi bên cạnh tu sĩ rót rượu cười đùa. Những người chưa được để ý thì tụ tập lại, ngồi bên cạnh cái bàn dài, trông như một đàn cừu đang chờ bị làm thịt.

Giản Ninh thấy rùng mình, liếc mắt nhìn về phía chỗ ngồi của đệ tử Lạc gia, cũng thấy không ít lô đỉnh ngồi ở đó.

Hắn nhìn về phía hành lang bên hồ. Thấy Lạc Tiêu Nhiên vẫn ngồi ở giữa, ba lô đỉnh Giản gia đang vây quanh hắn, e thẹn rót rượu cho hắn.

Giản Ninh đột nhiên nhớ lại, hôm đó Lạc Tiêu Nhiên đã từng nói với y rằng, lô đỉnh cũng là những người đáng thương bị gia tộc ép buộc, không nên khinh thường bọn họ...

Hóa ra cách thương xót của ngươi là thu hết vào phòng sao? Quả nhiên tu sĩ trên đời đều không có ai tốt!

Giản Ninh bừng lên cơn giận không tên! Không nhịn được mà mắng Lạc Tiêu Nhiên nhiều lần.

Cùng lúc đó cảm giác thất vọng mãnh liệt cũng trào dâng trong lòng, uổng phí hôm đó y còn tin vào những lời hoa mỹ của hắn, nghĩ rằng tiểu bạch kiểm là người chính trực!

Khắp nơi trong buổi tiệc này đều là cảnh say sưa phóng túng, Giản Ninh cảm thấy y không thể ở lại đây thêm một khắc nào nữa.

Y cúi đầu vội vã rời đi, chẳng mấy chốc đã đến Đông khách viện.

Lúc này trời đã tối, Giản Ninh nhíu mày nhìn vào hoa thược dược trong viện, cảm thấy cảnh vật nơi này thật quen thuộc.

“Giản Ninh lại đây.” Đột nhiên có giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng Giản Ninh.

Giản Ninh quay lại nhìn, thấy Lạc Tiêu Nhiên vốn nên ở trong buổi tiệc nhưng không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng y, nét mặt còn có vẻ vội vã.

Y bỗng nhớ ra, chẳng phải Đông khách viện này là nơi ở của Lạc Tiêu Nhiên hay sao?

Giản Ninh nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ đề phòng: “Lạc tôn chủ, xin hỏi có chuyện gì?”

Tim y đập nhanh như trống, không biết Lạc Tiêu Nhiên có thật sự phát hiện ra bí mật của y, gọi y đến đây để nói rõ không?

Vẻ mặt của Lạc Tiêu Nhiên cũng không tốt lắm, hắn đẩy cửa phòng, nắm cổ tay Giản Ninh kéo vào trong rồi nói: “Vào trước đã, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”