Chương 2

“Huynh đệ gì chứ? Chẳng qua chỉ là con của một lô đỉnh hèn mọn mà thôi.” Giản Tư Tề hừ lạnh một tiếng, ánh mắt ác độc nhìn về phía Giản Ninh.

Ngày thường hắn ta ghét nhất chính là bị người khác đặt mình chung với Giản Ninh.

Mặc dù tiên môn thế gia lấy lô đỉnh làm dược nhân mà dùng, gần như nhà nào cũng có vài ba lô đỉnh. Thế nhưng để lô đỉnh mang thai sinh con thì lại không có mấy ai. Huống chi mẫu thân của y cả đời lại sinh hạ hai đứa!

Mà mẫu thân hắn ta, Điền thị, bao năm qua chỉ sinh được hai đứa con một trai một gái. Sau này bất đắc dĩ mới để phụ thân nạp thêm vài phòng thϊếp thất, cũng vì thế mà bị các chị em dâu khác giễu cợt không ít.

Từ xa Giản Ninh đã cảm nhận được một ánh mắt độc địa đang nhìn chằm chằm vào mình. Y hướng ánh mắt nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy mấy tên công tử bột Giản gia đang nhìn chằm chằm vào mình, trong đó có cả người huynh đệ cùng cha khác mẹ với y – Giản Tư Tề.

Giản Tư Tề này lớn hơn y không bao nhiêu, bởi vì là đích trưởng tử của nhánh bên, nên từ nhỏ đã sống trong nhung lụa. Hẳn là bị ảnh hưởng bởi Điền thị, hắn ta vô cùng căm hận Giản Ninh cùng mẫu tử ba người bọn họ.

Trước kia khi Tam nương tử còn sống, mỗi dịp lễ tết đều dẫn Giản Ninh về nhà Giản gia thăm hỏi, không ít lần bị tên tiểu tử này kiếm chuyện. Sau này Tam nương tử qua đời, Giản Ninh cũng không còn bước chân vào cửa Giản gia nữa, ngược lại bình yên vô sự được mấy năm.

Đối phương người đông thế mạnh, nếu xảy ra xung đột thì chắc chắn y sẽ chịu thiệt. Giản Ninh cũng không muốn dây dưa với Giản gia nữa nên bèn cúi đầu bước nhanh về phía trước.

Vừa đi đến một đoạn đê hoang vắng, phía sau đã truyền đến tiếng quát: “Đứng lại!”

Giản Ninh quay đầu lại nhìn, một cục bùn đất từ đâu bay tới ném thẳng vào mặt y, quả nhiên là Giản Tư Tề dẫn theo hai tên công tử Giản gia khác đến tìm y gây sự.

Giản Ninh bị ném bùn đất vào mặt, đưa tay lau vài cái, lại càng lau càng bẩn.

“Giản Ninh, nghe nói ngươi chỉ nhỏ hơn ta hai tuổi, sao nhìn gầy yếu như vậy, chẳng giống nam nhân chút nào, ngược lại giống hệt một lô đỉnh.”

“Này, tiểu tử kia, nhìn thấy đại ca còn không mau quỳ xuống dập đầu hành lễ. Đại ca ngươi vui vẻ, nói không chừng còn có thể nói giúp ngươi ở trước mặt tứ thúc vài câu.” Ba người nói xong bèn bao vây Giản Ninh, dáng vẻ không có ý định dễ dàng bỏ qua.

“Ngươi đang cõng cái gì sau lưng vậy?” Giản Tư Tề cố ý dùng vỏ kiếm chặn giỏ tre sau lưng Giản Ninh.

“Liên quan gì đến ngươi.” Giản Ninh lạnh lùng lùi về phía sau một bước.

Thái độ của y chính chọc trúng tim đen của những kẻ muốn kiếm chuyện. Tên kia lập tức nhổ một bãi nước bọt rồi mắng: “Tiểu tử thối đừng không biết điều, vô lễ bất kính với huynh trưởng mình như thế, hôm nay phải dạy cho ngươi một bài học.”

Tên vừa nói có tu vi Luyện Khí tầng năm, hắn ta tung một quyền hướng về phía Giản Ninh, nếu đánh trúng, e rằng xương sườn của y sẽ gãy mất mấy cái.

Giản Ninh vội vàng né tránh, người bên cạnh lại thừa cơ thò tay vào giỏ tre của y, nhanh chóng lôi ra một túi vải.

“Nhìn xem đây là cái gì?” Tên kia vừa nói vừa mở túi vải, túi vải úp ngược, ào ào đổ ra hơn trăm viên linh thạch hạ phẩm.

“Sao lại có nhiều linh thạch như vậy? Không phải là ăn trộm đấy chứ?” Một tên khác kinh ngạc lên tiếng.

Mặc dù Giản gia giàu có, nhưng những tiểu bối như bọn họ cũng có hạn mức chi tiêu hàng tháng. Một trăm viên linh thạch hạ phẩm tương đương với chi tiêu cả tháng của bọn họ.

Giản Tư Tề nhìn thấy, tự cho là đã nắm được nhược điểm của Giản Ninh, trong mắt lóe lên một tia vui mừng, chỉ vào y mắng: “Nhà ngươi không có tu sĩ, cũng chẳng có ruộng vườn, chỉ có một mụ già và một đứa đệ đệ nhỏ tuổi, lấy đâu ra nhiều linh thạch như vậy? Tên trộm vặt nhà ngươi, mau xem còn trộm gì nữa không! Quả nhiên là thấp hèn bại hoại giống hệt mẹ ngươi!”

Trước đó bọn họ chỉ nhằm vào một mình y, Giản Ninh còn nhịn, không muốn gây thêm chuyện. Thế nhưng câu nói sau cùng của Giản Tư Tề đã chọc giận y, lửa giận bùng lên trong mắt.

“Ngươi nói cái gì?” Y siết chặt nắm đấm, nghiến răng ken két.

“Ta nói mẹ ngươi... là đồ thấp hèn! Ngươi chính là con hoang do bà ta sinh ra... A…” Giản Tư Tề chưa dứt lời, bỗng hét thảm một tiếng, ngã phịch xuống đất.

“Cái gì vậy?” Hai tên còn lại chưa kịp phản ứng, cũng kêu thảm thiết ngã xuống đất, trường kiếm trong tay rơi xuống đất leng keng, thế mà đã ngất đi.

Chỉ thấy trên mặt đất chẳng biết từ lúc nào đã mọc lên một dây leo màu vàng kim đầy sát khí, quấn chặt lấy chân của ba người. Trên dây leo còn mọc đầy gai nhọn, đâm vào chân bọn họ như tổ ong.

“Giản Ninh! Ngươi sử dụng tà thuật gì vậy?” Giản Tư Tề kinh hoàng nhìn dây leo càng lúc càng siết chặt, vội vàng rút linh kiếm chém tới.

Thế nhưng gai nhọn trên dây leo lại cứng rắn vô cùng, phát ra tiếng vang leng keng, không hề có chút dấu vết nào.

“Giản Ninh ngươi chờ đó! Ta sẽ không tha cho ngươi!” Giản Tư Tề gào thét, bỗng nhiên bị một bóng đen bao phủ. Hắn ta ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Giản Ninh đứng trước mặt mình với ánh mắt lạnh lẽo như đang nhìn người chết.

Nơi này cách cổng thành đã một dặm, xung quanh hoang vắng không một bóng người, cho dù có chết, phóng hỏa thiêu xác, chỉ cần Giản Ninh không nói, cũng sẽ không ai biết.

Lần này nếu thả Giản Tư Tề đi, còn không biết sẽ rước lấy sự trả thù như thế nào?

Trong lòng Giản Ninh dâng lên sát ý, y bấm pháp quyết, triệu hồi Môi Cầu trong thức hải, đầu ngón tay ngưng tụ một tia khí đen.

“Cứu... Cứu mạng...” Giản Tư Tề chột dạ, hét lớn một tiếng rồi tè ra quần.

Ngay sau đó, một sợi dây màu đỏ từ trên trời bay xuống, trói chặt tay chân của Giản Ninh.

Giản Ninh ngã xuống đất, Môi Cầu trong thức hải cũng biến mất, y lập tức nghe thấy tiếng bước chân từ xa đến gần.

“Lạc tôn chủ! Có người bị trói bởi Phược Tiên Tác, sát khí vừa rồi chính là từ hướng này truyền đến!”

Lúc này Giản Ninh bị trói chặt không thể động đậy, gọi thế nào Môi Cầu cũng không phản ứng. Y cố gắng ngẩng đầu nhìn, sau đó thấy mười mấy thiếu niên tu sĩ mặc áo trắng ngự kiếm bay đến.

“Ngươi là Ma tu?” Một giọng nói lạnh lùng từ xa vọng lại.

Chỉ thấy những thiếu niên kia thu hồi trường kiếm, tản sang hai bên, nhường đường cho chủ nhân của giọng nói.

Một nam tử bận y phục màu lam, trang phục gọn gàng, trên áo thêu hoa văn tinh xảo bước ra từ trong đám người, đứng trước mặt Giản Ninh.

Giản Ninh chỉ liếc mắt một cái, toàn thân nhanh chóng lạnh toát, máu trên đỉnh đầu như muốn chảy ngược trở lại.

Cho dù người này có hóa thành tro, y cũng nhận ra, chính là tên mặt trắng xuất hiện trong giấc mơ vô số lần, dùng một kiếm gϊếŧ chết y!

Chẳng lẽ hôm nay phải chết ở đây sao? Giản Ninh thầm nghĩ.

Y cố gắng vùng vẫy, nhưng Phược Tiên Tác lại như có linh tính, quấn chặt lấy y hơn.

Giản Ninh chỉ cảm thấy dây thừng từ mắt cá chân bò lên đùi, quấn hai vòng quanh eo, siết chặt một cái, khiến y đau đớn kêu lên một tiếng, eo như muốn gãy lìa.

Chết thì chết, cùng lắm là đầu thai chuyển kiếp, nhưng trong nhà còn có Giản An và Vương bà bà đang chờ y về nấu cơm.

Nếu y chết như vậy, bọn họ biết sống sao đây? Với sự hà khắc của người Giản gia đối xử với bọn họ, e rằng cũng không sống được bao lâu nữa.

Thà chết cũng không thể thừa nhận! Giản Ninh ho khan hai tiếng, gian nan lên tiếng: “Ma tu gì chứ, ta nghe không hiểu ngươi đang nói gì?”

“Còn dám mạnh miệng? Nếu ngươi không phải Ma tu, sao lại có sát khí lớn như vậy?” Một nữ tử khoảng mười lăm mười sáu tuổi, mặc trang phục gọn gàng, anh khí bức người bước lên một bước, dùng trường kiếm chưa rút khỏi vỏ đặt lên cổ Giản Ninh.

“Đúng đúng đúng! Y chính là Ma tu!” Giản Tư Tề thấy vậy vội vàng lên tiếng.

“Thích Tiên Đằng?” Kiếm tu áo đen nhìn dây leo màu vàng kim trên mặt đất, đưa tay búng một cái, dây leo lập tức héo rũ. Hai tên công tử Giản gia cũng dần tỉnh lại.

Lúc này Giản Tư Tề mới tập tễnh bò dậy, cung kính hành lễ với kiếm tu áo đen, nói: “Xin mạo muội, chắc hẳn các vị chính là khách quý đến từ Bắc Phó Lạc gia. Chúng ta là đệ tử nội môn của Nam Lăng Giản gia, đã phụng mệnh đến nghênh tiếp từ sớm, đa tạ cứu giúp.”

“Thì ra các ngươi là người cùng một bọn.” Giản Ninh tuyệt vọng nhắm mắt lại, phẫn nộ nói: “Tiên môn thế gia các ngươi thật trơ trẽn, ỷ vào thế lực môn phái mà ức hϊếp dân lành. Bây giờ các ngươi muốn gϊếŧ ta thì cứ ra tay, hà cớ gì phải bịa đặt, vu oan giá hoạ ta là Ma tu!”

“To gan, tiện nhân như ngươi còn dám ngụy biện.” Giản Tư Tề quát lớn một tiếng, giơ trường kiếm trong tay đâm về phía Giản Ninh.

Thế nhưng nhát kiếm này lại đâm vào khoảng không, Giản Ninh bị Phược Tiên Tác cuốn một cái, kéo đến sau lưng kiếm tu áo đen.

“Cái...” Giản Tư Tề sững sờ, nhưng cũng không dám cướp người với kiếm tu áo đen.

Hắn ta chỉ đành mở miệng nói: “Khách quý có chỗ không biết, người sau lưng ngài tên là Giản Ninh, tâm địa độc ác, khéo léo dối trá, mẫu thân y là lô đỉnh hèn mọn. Thân phận ngài tôn quý, tuyệt đối đừng để bị y lừa gạt.”

Nói xong, hắn ta lập tức kể lại thân thế của Giản Ninh một lượt. Kiếm tu áo đen nghe xong thì nhíu mày, trên mặt lộ vẻ không đồng tình.

Kiếm tu áo đen này chính là thiên tài kiếm tu của Bắc Phó Lạc thị – Lạc Tiêu Nhiên. Còn những thiếu niên nam nữ bên cạnh đều là tu sĩ cấp thấp của Lạc gia, lần này do hắn dẫn đội, đặc biệt đến Nam Lăng rèn luyện.

Lạc Tiêu Nhiên mười tám tuổi Trúc Cơ, sáu mươi tám tuổi Kim Đan, một trăm hai mươi lăm tuổi đã kết Anh, lại thêm tám mươi năm trước một kiếm chém chết Ma đầu Giản Tinh Di, được người đời xưng tụng là Thiên Lăng Kiếm Tôn, tôn xưng là Lạc tôn chủ.

Ngoài ra, hắn còn có một biệt hiệu là Tu Trúc Quân, bởi vì hắn luôn căm ghét cái ác như thù, xử sự công bằng.

Vốn dĩ hắn cũng không nghiêng về bên nào, chỉ muốn điều tra rõ ràng sự việc. Thế nhưng sự kiêu ngạo trong lời nói của Giản Tư Tề khiến hắn vô cùng chán ghét.

Nếu lời Giản Tư Tề nói là sự thật, vậy Giản Ninh chẳng qua chỉ là một đứa con hoang của nhánh phụ Giản gia. Sát khí vừa rồi cũng chưa chắc là từ trên người y phát ra.

Hắn nhìn Thích Tiên Đằng đã héo úa trên mặt đất, loại linh thực này trời sinh cứng rắn đầy gai, lại tự mang sát khí, bởi vậy thường được dùng làm vật liệu luyện chế linh khí hạ phẩm.

Lạc Tiêu Nhiên lại nhìn Giản Ninh đang bị trói chặt. Thiếu niên gầy gò ốm yếu, trên mặt đầy bùn đất, ngược lại không nhìn ra tướng mạo thật sự.

Nếu hắn đoán không lầm...

Lạc Tiêu Nhiên suy nghĩ một chút, đưa tay về phía Giản Ninh... cách lớp áo từ ngực trượt xuống bụng nhỏ...

“Biếи ŧɦái, ngươi làm gì vậy?” Giản Ninh giật mình, không biết bí mật trên người mình có bị hắn phát hiện hay không...

Y đỏ mặt tía tai, giãy dụa kịch liệt, cổ cũng đỏ ửng.

“Kêu cái gì! Tôn chủ chỉ muốn kiểm tra linh căn của ngươi thôi.” Nữ tử anh khí vừa rồi trợn trắng mắt nói: “Một đại nam nhân, sao lại làm như bị người ta sàm sỡ vậy, chưa thấy ai như ngươi.”

Giản Ninh nghe vậy, mới ngậm miệng lại. Lúc này tay Lạc Tiêu Nhiên đã đặt lên bụng Giản Ninh, một tia thần thức chui vào đan điền.

Quả nhiên, một cây dây leo xanh biếc bám rễ sâu trong đan điền, trên đó mọc ra hai chồi non xanh biếc, bộ rễ cũng rất thô to.

Giản Ninh là đơn linh căn hệ Mộc! Loại linh căn này tuy phổ biến, nhưng thường xuất hiện ở lô đỉnh, như Giản Ninh là thiếu niên bình thường thì rất hiếm.

Hơn nữa mộc linh căn đa số thiên về phụ trợ, am hiểu bồi dưỡng linh thực, có thể công kích như Giản Ninh quả thật rất ít.

Giản Ninh cố gắng chịu đựng sự khó chịu khi đan điền bị xâm nhập, vừa sợ hãi vừa hoảng hốt, y không sợ đan điền bị kiểm tra, nhưng lại sợ Môi Cầu trong thức hải bị phát hiện!

Nghĩ đến đây, y run rẩy, sau gáy đổ mồ hôi lạnh.

Lạc Tiêu Nhiên nhíu mày, dường như đã nhận ra điều gì đó.

Hắn suy nghĩ một chút, đột nhiên tăng thêm một tia linh lực, thúc giục thần thức xông vào thức hải của Giản Ninh…