Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh Thành Đệ Nhất Đạo Lữ Tiên Giới

Chương 20

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lạc Tiêu Nhiên vung tay, ngọn đèn trong phòng sáng lên, ngay sau đó cửa phòng cũng đóng lại.

“Ngồi đi.” Lạc Tiêu Nhiên nhướng mắt ra hiệu.

Giản Ninh nuốt nước bọt ngoan ngoãn ngồi xuống ghế.

“Ngươi đã uống rượu?” Lạc Tiêu Nhiên nhìn vào mặt Giản Ninh, đột nhiên hỏi.

“Chỉ uống một ly.” Giản Ninh vội vàng nói.

Lạc Tiêu Nhiên nghe vậy chỉ ừ, không nói gì thêm về việc uống rượu. Thế nhưng hắn lại chuyển chủ đề, đột nhiên hỏi: “Nghe nói ngươi gọi lô đỉnh đến?”

“Lô đỉnh?” Giản Ninh nhớ lại hai thiếu niên lô đỉnh.

Giản Tư Vũ quả thực đã gọi hai lô đỉnh đến chỗ y, không biết làm sao mà Lạc Tiêu Nhiên biết được!

Thấy Giản Ninh không nói gì, Lạc Tiêu Nhiên cũng nghiêm mặt nói: “Ngươi vừa mới trưởng thành, chỉ là tu sĩ Luyện khí tầng tám, sao đã học cái thói xấu giữ lô đỉnh kia rồi?”

Lạc Tiêu Nhiên: “Con đường tu tiên đầy rẫy khó khăn, đừng nghĩ có thể đi đường tắt. Tuy ngươi có thiên phú nhưng cũng không thể bỏ qua việc rèn luyện tâʍ đa͙σ. Dựa vào hấp thu công lực của lô đỉnh, linh lực tuy tăng nhanh nhưng nền tảng không vững, tâʍ đa͙σ không ổn, linh lực có được cũng là hư ảo. Sau này gặp những cửa ải cần thăng cấp đột phá thì nhất định sẽ thất bại.”

Giản Ninh: “...”

Hay lắm! Đột nhiên cảm thấy bị oan ức! Thật tức giận!

Giản Ninh chưa làm gì mà đã bị Lạc Tiêu Nhiên mắng một trận.

Trong lòng y cũng tức giận, không nhịn được bật thốt lên: “Lạc tôn chủ, ngươi là tu sĩ Nguyên Anh ngồi tít trên cao dạy, ngươi dạy dỗ hậu bối, hậu bối không dám không nghe. Đương nhiên chỉ có ngươi mới có thể tìm lô đỉnh, còn tìm một lúc ba người. Chúng ta là hậu bối Luyện khí kỳ thì sao mà dám tìm chứ?”

“Ba người?” Lạc Tiêu Nhiên nhíu mày: “Ngươi đang nói bậy bạ gì đó?”

Giản Ninh: “Ta rõ ràng thấy ba lô đỉnh của Giản gia rót rượu cho ngươi, rất thân mật.”

Lúc này Lạc Tiêu Nhiên mới hiểu ra, xoa trán nói: “Ngươi không hiểu quy tắc của thế gia Tiên môn, đó chỉ là rót rượu thôi. Giản gia ép bọn họ tới, nếu ta mạnh mẽ từ chối sẽ làm họ mất mặt, ngược lại khiến bọn họ khó xử.”

“Lạc tôn chủ đúng là rất biết thương hoa tiếc ngọc. Ngươi là minh châu chiếu rọi thế gian mà lại có tấm lòng hiệp nghĩa như vậy. Chắc chắn không biết đã có bao nhiêu lô đỉnh ngưỡng mộ, cũng không biết phòng ngươi đã thu nhận bao nhiêu mà lại hiểu rõ bọn họ như thế.” Giản Ninh nghiến răng, giọng điệu hơi mỉa mai.

Trong các tu sĩ cao cấp của các gia tộc Tiên môn, có ai mà không có nhiều lô đỉnh trong phòng đâu chứ? Có ai thật sự xem lô đỉnh là con người đâu?

Thế nhưng có người như cha y, máu lạnh vô tình và chỉ biết yêu cầu. Có người tốt hơn một chút, quan tâm lô đỉnh một chút mà đã nhận được lời khen tình sâu nghĩa nặng.

Trong lòng Giản Ninh cảm thấy hai loại này không khác nhau là mấy, giờ tiểu bạch kiểm lại giả vờ đạo mạo dạy dỗ tu sĩ Luyện khí kỳ như y! Giản Ninh ghét nhất là loại người hai mặt như vậy!

“Chuyện không như ngươi nghĩ.” Lạc Tiêu Nhiên nghe vậy thì thở dài: “Ta thật sự đồng cảm với những lô đỉnh này nhưng không phải vì thương hoa tiếc ngọc mà là vì tỷ tỷ của ta.”

“Tỷ tỷ?” Giản Ninh sững sờ nhìn Lạc Tiêu Nhiên, không ngờ hắn lại đột nhiên nói điều này với y.

“Tỷ tỷ của ta, cũng là một lô đỉnh.” Lạc Tiêu Nhiên nói: “Tỷ ấy cũng là dòng chính của Lạc gia, từ nhỏ đã lớn lên cùng ta. Tỷ tỷ là tu sĩ thiên tài, tốc độ thăng tiến nhanh hơn ta. Mới mười sáu tuổi đã đột phá Trúc Cơ nên vô cùng tỏa sáng.”

Nói đến đây, Lạc Tiêu Nhiên mang theo chút chế giễu: “Lúc đó những tu sĩ trẻ ngưỡng mộ tỷ ấy cũng không ít nhưng đối với lô đỉnh, vẻ bề ngoài hào quang chỉ là phù du. Ví dụ như tỷ ấy là thiên tài tu tiên, là đích nữ của thế mà mà cũng không thể thoát khỏi sắp đặt của số phận, không thể thay đổi cuộc đời mình.”

“Sau khi trưởng thành, tỷ ấy vì dung mạo và tài năng xuất chúng mà bị một tu sĩ Nguyên Anh để mắt đến. Tu sĩ đó là gia chủ Tạ gia ở Tây Nhạc và đã hơn một nghìn tuổi, vẻ ngoài... Như một ông lão.”

“Tỷ tỷ của ta là một người rất kiêu hãnh nhưng vì liên minh giữa Lạc gia và Tạ gia mà đành phải gả qua đó làm thϊếp. Sau đó lúc nào tỷ ấy cũng buồn rầu, chỉ mới ba năm mà đã qua đời.”

Giản Ninh nghe đến đây cũng im lặng. Còn ai có thể hiểu số phận gian nan của lô đỉnh hơn y chứ?

Lạc Tiêu Nhiên thấy vậy cũng nói tiếp: “Vậy nên cuộc sống của lô đỉnh trong các thế gia Tiên môn cũng không dễ dàng gì. Hôm nay ta từ chối rượu của bọn họ, ngày mai sẽ có lời đồn rằng những lô đỉnh này không được Lăng Thiên kiếm tôn coi trọng. Tương lai của bọn họ sẽ càng khó khăn hơn. Ta chưa bao giờ nói với người ngoài những điều này, hôm nay nói với ngươi, ngươi có hiểu không?”

Trong lòng Giản Ninh chấn động, hơi buồn bã hỏi: “Lạc tôn chủ, ngươi... Tại sao lại nói những điều này với ta?”

Lạc Tiêu Nhiên: “Có lẽ vì mọi người đều xem thường lô đỉnh, ta biết nương ngươi cũng là một lô đỉnh. Ngươi kính yêu nương ngươi nên ta nghĩ ngươi có thể thông cảm với bọn họ như ta. Nương ngươi là lô đỉnh mà một mình nuôi ngươi khôn lớn, thật sự rất đáng kính trọng.”

Lạc Tiêu Nhiên nói xong, Giản Ninh im lặng rất lâu, trong mắt lấp lánh ánh nước.

Một lúc sau y mới lên tiếng nói: “Xin lỗi, là ta suy nghĩ thiển cận.”

Y dừng lại một chút rồi bổ sung: “Thật ra những lô đỉnh đó không phải do ta tìm đến mà là người khác đưa đến, ta vẫn còn nhỏ...”

Lạc Tiêu Nhiên nghe thế, cuối cùng cũng nở nụ cười nói: “Ngươi quả thực còn nhỏ nên dễ bị người khác dụ dỗ đi vào con đường sai lầm. Sau này đừng giao du với những kẻ không có đạo đức đấy nữa.”

“Vâng.” Giản Ninh tự thấy có lỗi nên khẽ gật đầu. Nhìn lại Lạc Tiêu Nhiên, trong lòng lại có cảm xúc khác biệt.

Y đột nhiên nghĩ đã lâu như vậy, Lạc Tiêu Nhiên chưa bao giờ hỏi về chuyện hôm đó.

Và từ chuyện hôm nay, Lạc Tiêu Nhiên còn nghi ngờ y giữ lô đỉnh, dường như thật sự không biết! Vì vậy thử hỏi: “Lạc tôn chủ, hôm đó trong động phủ...”

Lạc Tiêu Nhiên thấy y nói dở, hắn do dự một lát rồi thẳng thắn nói: “Dù không biết ngươi đã trải qua chuyện gì nhưng hẳn là điều ngươi không muốn nhắc đến. Chuyện thân thể của ngươi, nếu ngươi không muốn nói thì ta cũng sẽ không ép buộc. Tóm lại là ngươi trở về an toàn là tốt rồi.”

Giản Ninh nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm.

Trong lòng nghĩ Lạc Tiêu Nhiên thật sự không nhìn ra tình triều của mình!

Chẳng lẽ hắn đã lớn tuổi như vậy rồi mà chưa từng trải qua chuyện này, vẫn còn là một người trong trắng?

Y không nhịn được cười thầm, trêu chọc: “Lạc tôn chủ, vậy đến giờ ngươi... bên cạnh... vẫn chưa có ai sao?”

Lạc Tiêu Nhiên: “...”

Hắn ho hai tiếng, nghiêm mặt lại nói: “Ta một lòng hướng đạo và đã thề rằng, đời này không chạm đến ai trừ người ta thương thật lòng, nhất định không vì bất kỳ lý do nào mà xúc phạm người khác.”

Nếu là tu sĩ khác nói điều này, chắc chắn Giản Ninh sẽ cười nhạo, nghĩ bọn họ chỉ là giả tạo nói một đằng làm một nẻo.

Thế nhưng Lạc Tiêu Nhiên luôn có vẻ chính trực, nói điều gì cũng nghiêm túc. Giản Ninh đột nhiên cảm thấy, có lẽ hắn thật sự có thể nói được làm được.

“Lạc tôn chủ quả nhiên là người mỹ đức, không giống người thường.” Giản Ninh chớp mắt khen ngợi Lạc Tiêu Nhiên, cuối cùng không quên vỗ ngực nói thêm: “Ta sẽ học theo ngươi!”

“Vậy thì tốt.” Lạc Tiêu Nhiên nghe vậy cũng cười nói: “Thật ra lần này ta gọi ngươi đến, chủ yếu là muốn hỏi ngươi một chuyện. Ngày mai ta sẽ rời khỏi Giản gia, ngươi có muốn theo ta về không?”

Giản Ninh: “...”

Hắn hơi cạn lời, cuối cùng tiểu bạch kiểm cũng sắp đi rồi! Sao hắn đi rồi mà vẫn muốn đưa mình theo chứ?

Y không nghĩ ngợi gì mà đã từ chối: “Ta là người của Giản gia, theo ngươi về Lạc gia thì không hợp lý lắm.”

Lạc Tiêu Nhiên: “Không có gì không hợp lý, ngươi đã cứu ta, như một cách trả ơn, ta muốn nhận ngươi làm đệ tử.”

Ta đã cứu ngươi! Sao ngươi không nghĩ đến việc nhận ta làm sư phụ? Giản Ninh nghĩ thầm.

Cuối cùng cũng thoát khỏi tiểu bạch kiểm, y còn vui mừng còn không kịp, ai lại muốn làm đệ tử của hắn rồi tự đào hố chôn mình chứ?

“Cảm ơn ý tốt của Lạc tôn chủ…” Giản Ninh nói: “Thế nhưng dù sao ta cũng là người Giản gia, hơn nữa đệ đệ Giản An và Vương bà bà đều ở Giản gia, đây là nơi ta lớn lên, ta không muốn rời đi.”

Lạc Tiêu Nhiên nghe vậy im lặng một lúc, gật đầu nói: “Cũng được. Ngươi không muốn thì thôi.”

Sau đó hắn nói thêm: “Ngươi đã cứu ta, ta sẽ luôn ghi nhớ điều này. Sau này nếu ngươi gặp khó khăn thì hãy đến Lạc gia ở Bắc Phó tìm ta, chắc chắn ta sẽ giúp ngươi.”

Lạc Tiêu Nhiên nói xong cũng lấy ra một thẻ đồng nhỏ ở thắt lưng, đặt trước mặt Giản Ninh.

Tấm thẻ đồng khắc chữ Lạc, phía dưới có sợi dây xanh chứa một chút năng lượng, đây là tín vật của Lạc gia.

Lúc này Giản Ninh cũng không tiện từ chối nên cất tín vật vào túi càn khôn của mình.

Lạc Tiêu Nhiên thấy vậy mới hài lòng gật đầu, hắn lại lấy ra một nghìn linh thạch hạ phẩm và một ít đan dược.

Giản Ninh ngó xem, đương nhiên linh thạch rất hữu dụng, đan dược cũng đều có thể dùng cho Trúc Cơ kỳ.

Y không khách sáo mà lấy hết, thấy Lạc Tiêu Nhiên còn định lấy thêm đồ…

“Đủ rồi đủ rồi!” Giản Ninh vội vàng xua tay.

Nếu Lạc Tiêu Nhiên đưa thêm nữa thì túi càn khôn của y cũng không chứa nổi!

Lúc này Lạc Tiêu Nhiên mới rút tay về, nhíu mày nói: “Cũng được, dù sao ngươi còn vài năm nữa mới thăng cấp, chờ khi đó ta lại cho thêm.”

Giản Ninh: “...”

Y cảm nhận được niềm vui được bao nuôi, giá mà người này không phải là tiểu bạch kiểm thì tốt biết mấy!

...

Khó khăn lắm mới được Lạc Tiêu Nhiên thả ra, Giản Ninh mang theo thắng lợi trở về Nam khách viện.

Vừa bước vào cửa thì bóng dáng nhỏ bé chạy ra, khuôn mặt đầy phấn khích nhìn Giản Ninh và hét lên: “Ca! Cuối cùng ca cũng về rồi!”

Mấy tháng không gặp, dường như Giản An đã cao lên một chút, đã cao đến ngang ngực Giản Ninh, trông cũng trưởng thành hơn nhiều.

Giản Ninh vừa ngồi xuống, thiếu niên cũng mang đến một xấp giấy nháp.

Giản Ninh nhìn vào, toàn bộ đều là những chữ mà Giản An đã luyện viết trong thời gian qua, ban đầu còn hơi vụng về nhưng dần dà đã thành thạo và viết rất đẹp.

Giản Ninh vô cùng hài lòng khen ngợi Giản An.

Giản An cũng ưỡn ngực, nghiêm túc nói: “Ca, ca yên tâm, dù ca không có ở nhà, đệ cũng sẽ học hành chăm chỉ, không để ca phải xấu hổ.”

Giản Ninh nghe vậy cảm thấy ấm lòng, xoa xoa khuôn mặt tròn của Giản An và nói: “Ngoan lắm, lúc nào đệ cũng ngoan nhất.”

Lúc này Vương bà bà cũng bước vào, nhìn thấy Giản Ninh thì nói: “Ninh thiếu gia, cháu không biết đâu, trong thời gian cháu ra ngoài, An thiếu gia nhớ cháu lắm, không biết đã khóc thầm mấy lần trong chăn vào buổi tối rồi nữa.”

Giản Ninh ngạc nhiên nhìn Giản An, Giản An lại hơi xấu hổ.

Thiếu niên vùi đầu vào lòng Giản Ninh nũng nịu nói: “Đệ phải mau lớn lên, trở thành luyện đan sư xuất sắc rồi ra ngoài rèn luyện với ca! Đệ không muốn phải xa ca đâu!”

Giản Ninh cảm thấy ấm lòng, ôm chặt đệ đệ vào lòng: “Được, ca cũng sẽ cố gắng đứng vững, chúng ta sẽ không bao giờ phải chia xa!”
« Chương TrướcChương Tiếp »