Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh Thành Đệ Nhất Đạo Lữ Tiên Giới

Chương 21

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sáng sớm hôm sau, người Lạc gia cáo từ Giản gia, tất cả các trưởng lão của Giản gia đều lần lượt có mặt, thế trận vẫn vô cùng lớn.

Giản Ninh không đi tiễn biệt, chỉ lên tầng tháp lâu cao nhất của Giản gia từ sớm rồi đưa mắt nhìn bọn họ ngự kiếm rời đi.

Sau khi trở về, y nhận được bức thư do Lạc Uyển Anh để lại. Phong thư được hun qua bằng lá ngải, còn dùng sáp đỏ niêm phong.

Giản Ninh mở ra rồi đổ ra một viên ngọc giản. Đây chính là thư của Lạc Uyển Anh, nó được viết bằng cách rót linh lực vào ngọc giản.

Giản Ninh rót vào một tia thần thức để đọc ngọc giản. Trong ngọc giản có giọng nói của Lạc Uyển Anh truyền đến: "Giản Ninh, núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, cuối cùng cũng có lúc hội tụ, ly tán và cũng sẽ có lúc gặp lại. Ngươi cứ tu luyện cho tốt, sau khi tới trúc cơ thì thi vào Thiên Diễn tông. Nơi đó con cháu các nhà cùng nhau vào học và phân loại. Đến lúc đó mọi người có thể làm bạn học của nhau."

Giản Ninh mỉm cười thu ngọc giản lại.

Y là ma tu, đương nhiên sẽ không đến những nơi tiên môn chính phái như vậy.

Chưa kể Lạc Uyển Anh là Thủy linh căn, còn y là Mộc linh căn, cho dù vào cùng một môn phái thì cũng không được chia đến cùng một đỉnh núi, vậy làm bạn học kiểu gì?

Nhưng mà Thiên Diễn tông này là môn phái tu tiên lớn nhất của Càn Nguyên đại lục. Những người nổi bật trong các con em thế gia đều sẽ được đưa đến đó để tiếp tục học tập, chờ Giản An lớn hơn chút nữa, tu vi tăng lên thì cũng có thể đến nơi đó tu luyện.

Sau khi người Lạc gia rời đi, Giản Ninh mang theo Giản An, trải qua cuộc sống đơn giản mà bình thản ở Giản gia.

Ngày tháng trôi qua... Nhoáng một cái đã hết hai năm...

Trong hai năm này, ngoại trừ việc lên lớp thì mỗi ngày Giản Ninh đều vội vàng kiếm tiền.

Dù sao Tẩy Tủy đan, Âm Dương Ngưng Tức đan... Mỗi loại đều cần rất nhiều linh thạch!

Âm Dương Ngưng Tức đan thực sự quá đắt, tạm thời Giản Ninh không ăn nổi, bởi vậy mỗi đêm trước khi tình triều phát tác, Giản Ninh sẽ xin phép nghỉ năm ngày, lấy danh nghĩa lịch luyện đi dã ngoại ngây ngốc mấy ngày.

Cứ như vậy ngày qua ngày, cuối cùng Giản Ninh đã kiếm được đủ linh thạch để mua Tẩy Tủy đan.

Lúc này, Giản An cũng gần như đã thành thạo thư pháp và có thể bắt đầu chuẩn bị nhập môn, tu luyện tiên pháp.

Giản Ninh cũng tăng linh lực hệ Mộc của mình lên tới trình độ Luyện Khí kỳ đại viên mãn và muốn tìm lý do ra ngoài bế quan. Lấy danh nghĩa thăng cấp trúc cơ, tăng ma công lên tới tu vi Kim Đan kỳ.

Y tìm tới Giản đại lão gia nói rõ việc này, Giản đại lão gia vô cùng coi trọng và ngay lập tức gọi Giản tứ lão gia tới.

"Giản Ninh, sau khi huynh đệ hai người các ngươi trở về vẫn chưa thể ghi vào gia phả, cũng do ta thực sự bận quá nên mới làm trễ nải thời gian." Giản đại lão gia nói với Giản Ninh: "Hôm nay ta gọi phụ thân ngươi đến, chúng ta sẽ nói luôn ở đây. Để ông ta nhận ngươi và Giản An làm đích tử, nâng mẹ đẻ ngươi lên làm bình thê, cùng nhau ghi vào gia phả. Ngày sau phân lệ và bồi dưỡng của các ngươi cũng dựa theo tiêu chuẩn đích tử của Giản gia, ngươi thấy thế nào?"

Đã rất nhiều năm Giản gia không có tu sĩ tấn thăng Kim Đan, bên trong nhóm đệ tử hậu bối cũng không tìm ra được một nhân vật có thể phát triển, ảnh hưởng của họ trong bảng xếp hạng thế gia cũng ngày càng giảm xuống.

Chỉ trong hơn hai năm kể từ khi Giản Ninh từ trở lại Giản gia, y đã đạt đến trình độ Luyện Khí đại viên mãn. Hiện tại lại có thể lập tức tấn thăng trúc cơ, hiển nhiên tiền đồ ngày sau vô lượng, tấn thăng Kim Đan cũng không phải là không thể được.

Mà Giản An là người kế tục luyện đan sư thượng hạng, nếu bồi dưỡng được thì nhất định có thể khiến thực lực của Giản gia thăng lên một cấp độ.

Mặc dù ngay từ đầu Giản đại lão gia không thích bọn họ, nhưng lúc này suy nghĩ của ông ta đã thay đổi, muốn bồi dưỡng hai người họ trở thành tinh anh của Giản gia.

Nhưng vì chuyện của mẫu thân Giản Ninh mà Giản gia và bọn họ luôn có một khoảng cách nhất định ngay từ đầu.

Giản đại lão gia không yên tâm, sợ tinh anh mà mình vất vả bồi dưỡng sẽ chạy mất. Bởi vậy ông ta nảy ra ý kiến

yêu cầu Giản tứ lão gia ra mặt, nhận Giản An và Giản An làm đích tử, lại cho tam nương tử danh phận, làm bình thê cùng nhau ghi vào gia phả, cũng để cho hai người Giản Ninh, Giản An danh chính ngôn thuận bán mạng vì Giản gia.

Giản Ninh nghe đến đó, trong lòng thoáng chút đăm chiêu.

Y không có chút tình cảm nào với Giản gia, lại không dựa vào Giản gia để tu luyện, nên đương nhiên không muốn bị ràng buộc và bán mạng cho Giản gia.

Nhưng Giản An còn nhỏ, lại là đạo tu, ngày sau còn có nhiều chỗ cần dùng đến tài nguyên của Giản gia. Nếu có thể danh chính ngôn thuận làm đích tử thì tự nhiên sẽ có rất nhiều chỗ tốt.

Sau khi cân nhắc lợi và hại, Giản Ninh đã đồng ý. Giản đại lão gia cũng có chút cao hứng, ông ta lập tức chọn một ngày tốt lành gần nhất và chuẩn bị hoàn thành chuyện này.

Nghi thức nhận tổ quy tông cần toàn bộ các trưởng lão Giản gia trình diện, đồng thời cũng phải tổ chức tiệc đãi khách.

Trong lúc nhất thời, từ trên xuống dưới Giản gia đều trở nên bận rộn. Mọi người đều biết chuyện này, khi nhìn thấy Giản Ninh, Giản An, ngay cả thái độ của những người bên dưới cũng đều trở nên cung kính không ít.

Ngược lại, trong viện của Giản tứ lão gia.

Nghe nói sau khi Điền thị biết việc này đã làm ầm ĩ một trận, quấy rối đến mức trong nội viện ngày ngày không được an bình. Sau khi bị Giản tứ lão gia đánh mắng một trận sau thì tự xưng bệnh rồi trốn trong phòng, còn gọi huynh trưởng nhà mẹ đẻ tới.

Mấy ngày sau, Giản An tốt nghiệp lớp cũ và được phân vào lớp mới.

Vì sắp bắt đầu chính thức tu hành nên đương nhiên cần chuẩn bị một số vật dụng cần thiết cho việc tu luyện.

Trước kia Giản Ninh tự học thành tài nên không chuẩn bị gì cả. Nhưng y đau lòng Giản An nên cảm thấy mình nhất định phải chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cho đệ đệ!

Thế là sau khi chọn lấy một ngày, Giản Ninh đã dẫn Giản An đi chợ mua sắm linh kiếm, đan dược, phù triện các loại vật phẩm cần thiết cho tu luyện, còn mình thì cũng thuận tiện đi xem Tẩy Tủy đan luôn.

Chợ của Lăng Thủy thành vô cùng náo nhiệt, Giản Ninh đã tới đây không ít lần nên tất nhiên đã hết sức quen thuộc. Nhưng đây là lần đầu tiên Giản An tới, cậu lại có tính tình trẻ con nên không thể tránh khỏi việc đi loanh quanh và cảm thấy vô cùng mới mẻ.

Giản Ninh theo đệ đệ đi dạo xung quanh, lại ăn rất nhiều quà vặt, sau khi đi dạo được kha khá, y mới dẫn cậu bé đến cửa hàng bán Linh khí đan dược và chọn lựa từng gian.

"Hai vị thiếu gia Giản gia, đây là những linh kiếm tốt nhất trong cửa tiệm của chúng tôi. Ngài có coi trọng thành nào không?"

Giản Ninh yêu cầu chủ cửa hàng lấy tất cả những linh kiếm tốt nhất ra và so sánh từng cái một. Nhưng mà y nhìn tới nhìn lui, vẫn thấy những linh kiếm này còn không bằng Tiểu Thanh, làm sao xứng với đệ đệ của y được?

Thường ngày Giản An tiết kiệm đã quen, thấy Giản Ninh chọn nhiều đan dược phù triện như vậy cho mình thì đã vô cùng bất an. Cậu kéo tay áo Giản Ninh nói: "Ca, đệ vừa mới bắt đầu tu luyện nên không cần đồ tốt như vậy đâu, linh kiếm phổ thông là được rồi."

Giản Ninh lắc đầu: "Chúng ta cứ xem thêm đi, ở đây có nhiều cửa hàng như vậy, ta không tin không có cái nào tốt hơn!"

Dứt lời, Giản Ninh buông linh kiếm trong tay xuống rồi dẫn Giản An đi ra ngoài!

Vừa ra cửa, y đã cảm nhận được một ánh mắt tràn ngập ác ý ngay phía sau mình.

Giản Ninh nhíu mày, cảnh giác xoay người sang chỗ khác thì nhìn thấy một nam tử áo xám đang nhìn mình từ xa, từ khí thế thì ít nhất cũng phải có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ.

Thấy Giản Ninh nhìn mình, tên tu sĩ áo xám kia quay người rời đi, biến mất trong chợ.

Giản Ninh giật mình, cảm thấy hơi bất an. Chẳng lẽ khi nãy mình lộ tài quá mức nên bị người theo dõi?

Nhưng mà y và Giản An mặc đồng phục Giản gia, mọi người trong Lăng Thủy thành đều biết cái này.

Với thế lực của Giản gia ở Lăng Thủy thành, tất nhiên là không ai dám động đến. Chẳng lẽ nam tử áo xám kia là ngoại lai, không biết quy củ bên trong Lăng Thủy thành?

Giản Ninh nhìn Giản An đang đứng bên cạnh mình một chút, nam tử áo xám kia chỉ có tu vi Trúc Cơ kỳ, đối phó cũng không phải việc khó. Chỉ là y dẫn theo Giản An, vẫn nên cẩn thận mọi chuyện cho thỏa đáng.

Sau khi suy nghĩ một phen, Giản Ninh trở về gian cửa hàng vừa rồi, tùy ý chọn một thanh linh kiếm quý nhất rồi nói với Giản An: "Tạm thời đệ dùng thanh kiếm này trước đi, hôm nay chúng ta về đã. Ngày sau đợi tu vi đệ tăng cao, chúng ta lại đổi."

Đương nhiên Giản An không có ý kiến gì, hai người cùng nhau đi về hướng Giản gia.

Ra khỏi chợ sẽ có một khu nơi ở, lại đi xuyên qua chỗ này thì sẽ đến gia trạch của Giản gia .

Giản Ninh đi bộ đến một con hẻm.

Hai bên con hẻm này đều có nhà ở nên ngày thường trên đường chắc sẽ có người qua lại.

Nhưng lúc này đang là buổi trưa nên mọi nhà đều đóng cửa. Trên đường không có một ai, đúng là có chút quỷ dị.

Giản Ninh cảm thấy có gì đó không đúng nên nắm lấy tay Giản An dừng lại.

Một chiếc xe ngựa đột nhiên xuất hiện ở cuối đường, chiếc xe ngựa kia dừng lại ở lối vào con hẻm, quay lại và đi về hướng Giản Ninh.

Giản Ninh nhíu mày, nắm chặt tay Giản An nói: "Chạy quay lại!"

Hai người lập tức quay lại thì phát hiện nơi mình vừa đi qua cũng xuất hiện một chiếc xe ngựa, một trước một sau chặn bọn họ ở trong con hẻm.

Giản Ninh bất an, mơ hồ cảm thấy một luồng sát khí.

Tu sĩ vô cùng nhạy cảm với những nguy hiểm sẽ xảy đến với bản thân, những người này đến đây để lấy mạng y!

Xe ngựa dừng lại, mấy chục tu sĩ áo xám đồng thời xuống xe.

Giản Ninh cảm thấy ớn lạnh, trong số mấy chục tu sĩ này có một tu sĩ Kim Đan, còn lại tất cả đều là tu vi trúc cơ trở lên, nam tử mà y nhìn thấy ở chợ khi nãy cũng ở trong đó.

Bên trong Lăng Thủy thành, tu sĩ Kim Đan đều là thành viên của Giản gia.

Giản Ninh chưa bao giờ thấy tên tu sĩ Kim Đan này, hiển nhiên là người từ nơi khác tới.

"Ca, đừng để ý đệ, huynh mau trốn đi!" Sắc mặt Giản An trắng bệch, muốn rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay Giản Ninh.

Giản Ninh cũng không để ý đến cậu, ngược lại càng nắm chặt tay nhỏ của đệ đệ hơn.

"Rốt cuộc các ngươi là ai?" Y mở miệng hỏi: "Cho dù bị gϊếŧ thì ta cũng muốn làm một con quỷ minh bạch!"

"Muốn kéo dài thời gian cũng vô dụng." Tên tu sĩ Kim Đan này dùng ánh mắt xem hàng hóa để dò xét Giản Ninh một phen rồi mở miệng nói: "Dáng dấp tiểu thiếu gia đây cũng rất xinh đẹp. Một tiểu quỷ Luyện Khí kỳ, còn dẫn theo một bé con chưa nhập môn, các ngươi cũng không nên sóng gió gì được."

"Nhưng mà ngươi đã mất công hỏi, ta nói cho ngươi cũng không sao." Người kia nói: "Ta là Uông Hà Sơn, là minh chủ của Kim Hà Minh. Ngươi và ta không oán không thù, nhưng mà chúng ta phụng mệnh lấy mạng ngươi. Ai bảo vị đích mẫu kia của ngươi cho chúng ta hai trăm linh thạch thượng phẩm, còn hứa hẹn một viên Tẩy Tủy đan cơ chứ."

Cái gọi là Kim Hà Minh chỉ là một liên minh nhỏ của mười mấy tên tán tu.

Đám đám tán tu này không có gia tộc, thiếu khuyết tài nguyên, muốn tấn thăng cũng vô cùng gian nan. Để có được những tài liệu tu luyện cần thiết, bọn họ đã tập hợp lại để giúp đỡ lẫn nhau. Ngày bình thường nhận một vài nhiệm vụ của tiên môn thế gia để đổi lấy tài nguyên.

Mà gϊếŧ chết hai huynh đệ Giản Ninh Giản An chính là nhiệm vụ mới nhận của họ.

Hoá ra là Điền thị ra tay! Sắc mặt Giản Ninh trắng bệch, ở lòng đang tính toán khả năng trốn thoát.

Nếu y sử dụng ma công thì có lẽ chắc chắn sẽ thoát. Nhưng Giản An đang ở đây nên y không thể nào bỏ mặc cậu mà chạy trốn một mình được.

Sau khi suy tư một lát, y cắn môi dưới nói: "Các ngươi là vì cầu tài, cũng không nhất thiết phải gϊếŧ người. Ta có một biện pháp, để các ngươi vừa nhận được tiền thưởng của đích mẫu ta, lại có thể kiếm thêm một khoản, chẳng phải tốt hơn sao?"

"Hả? Biện pháp gì?" Uông Hà Sơn nghe y nói vậy thì lộ ra một tia hứng thú.

Giản Ninh vội vàng nói: "Ta cũng có chút vốn riêng ở trong nhà, ước chừng một trăm linh thạch thượng phẩm, chỉ là lần này không mang ra ngoài. Không bằng các ngươi làm bộ gϊếŧ chúng ta rồi nhận hai trăm linh thạch thượng phẩm và Tẩy Tủy đan. Sau khi chúng ta trở về, ta cam đoan sẽ không nói chuyện hôm nay ra ngoài, lại đưa thêm một trăm linh thạch thượng phẩm kia cho các ngươi. Như vậy thì các ngươi có thể kiếm hai khoản cùng một lúc, làm vậy không tốt hơn sao?"

"Trò cười! Ngươi coi chúng ta là đồ đần phải không?" Uông Hà Sơn nghe vậy thì mỉm cười: "Không gϊếŧ chết các ngươi thì chúng ta lấy cái gì để giao nộp cho đích mẫu của ngươi? Ai mà biết ngươi có số linh thạch đó hay không? Nếu sau khi trở về, ngươi không muốn mất linh thạch, lại nói cho trong nhà thì chẳng phải chúng ta vừa không lấy được chỗ linh thạch kia, còn kết thù với Giản gia hay sao?"

"Chúng ta đang mặc đồng phục Giản gia, các ngươi có thể lấy y phục của chúng ta đi giao nộp!" Giản Ninh vội vàng nói: "Còn nữa, linh thạch của ta được giấu trong một chiếc túi càn khôn, chỉ có ta mới có thể mở ra, có Vương bà bà trong nhà biết chỗ. Sau khi các ngươi lấy được tiền thưởng của đích mẫu, ta lại viết một lá thư bảo bà ấy mang túi Càn Khôn tới. Ta sẽ mở cho các ngươi ngay tại chỗ, như vậy thì còn gì mà không yên lòng?"

Nghe thấy có thể cho người mang túi Càn Khôn tới, mắt Uông Hà Sơn di chuyển, hơi do dự một chút.

Lúc này, bên cạnh có một tu sĩ áo xám tiến lên một bước, xích lại gần bên tai nói: "Đại ca, trước tiên có thể tương kế tựu kế, chỉ là một tiểu quỷ Luyện Khí kỳ, chờ chúng ta lấy được hai phần linh thạch, lúc đó gϊếŧ y diệt khẩu cũng không muộn."

Uông Hà Sơn gật đầu, thổi ra một luồng khói từ tay áo.

Làn khói kia hướng về phía Giản Ninh và Giản An, Giản An ngất đi trong nháy mắt.

Giản Ninh lặng lẽ vận chuyển ma công, chặn dược tính của làn khói bên ngoài cơ thể. Y cố ý bịt mũi ho khan hai tiếng, sau đó cũng nhắm hai mắt lại, làm bộ ngã xuống đất ngất đi.

Sau đó, y cảm thấy có người dùng dây thừng trói mình lại rồi kéo y và Giản An lên xe ngựa.
« Chương TrướcChương Tiếp »