Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh Thành Đệ Nhất Đạo Lữ Tiên Giới

Chương 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khu nhà khách mà Giản Ninh ở nằm ở phía nam, muốn đến nhà chính phải đi qua một hậu hoa viên.

Hai phía đông tây của hậu hoa viên là nơi ở của khách và những lô đỉnh của Lạc gia.

Khi Giản Ninh đi qua hậu hoa viên, y nhìn thấy vài khuôn mặt quen thuộc trên hành lang, là những lô đỉnh nổi bật nhất mà hôm qua y gặp trên phố.

Tuy nhiên lúc này bọn họ lẫn trong đám lô đỉnh lại mờ nhạt với mọi người, cảm giác chẳng có gì nổi bật.

Bọn họ thấy Giản Ninh đi qua hậu hoa viên, thấy dáng vẻ tuấn tú mặc đồng phục của Giản gia thì bắt đầu bàn tán từ xa.

“Sao trước đây chưa từng thấy công tử Giản gia này?”

“Trông có vẻ nho nhã còn đẹp hơn các thiếu gia khác của Giản gia.”

“Đẹp thật nhưng tu vi không cao. Thế nhưng tiểu lang quân xinh đẹp thế này, chắc chắn là người tốt bụng. Nếu được y để ý thì cũng tốt.”

“Các ngươi đừng mơ nữa, nhìn thân hình y mà xem. Chắc chắn công tử này chưa trưởng thành, vài năm nữa trưởng thành thì chúng ta cũng bị phân phối đến nơi khác, làm sao còn có duyên phận gì với y?”

...

Xuyên qua hậu hoa viên, Giản Ninh đến viện tử chủ trạch mà Giản lão gia tử đang ở, trước nhà chính còn có một khoảng sân, có vài người đang đứng đó.

Trong số đó có ba người rõ ràng là lô đỉnh, mỗi người đi cùng hai nha hoàn, không chỉ dung mạo khí chất hơn hẳn những người ở hậu hoa viên mà trang phục cũng sang trọng hơn nhiều.

Bọn họ không phải là lô đỉnh nghèo bị bắt từ bên ngoài về nuôi dưỡng mà là lô đỉnh sinh ra trong Giản gia.

Trong đó có một thiếu niên là con thứ của Giản tam lão gia, tên là Giản Như, trông yếu đuối và cứ như thiếu nữ. Còn hai thiếu nữ khác là con của Giản nhị lão gia, một người là thiếu nữ xinh đẹp con của vợ cả tên là Giản Phương, một người là con vợ lẽ tên là Giản Mộng, mỗi người một vẻ. Hồi nhỏ Giản Ninh từng gặp bọn họ một lần.

Khác với những lô đỉnh khác, bọn họ được phép ra vào khu tiền viện trước nhà chính.

Dù sao thì Nguyên Anh lão tổ như Lạc Tiêu Nhiên cũng có địa vị cao quý, đương nhiên Giản gia muốn kéo gần quan hệ. Nếu một trong những lô đỉnh sinh ra trong nhà được chọn thì đó là phúc đã tu luyện tám đời.

Lúc này ba người đang nhìn vào nhà chính, muốn chiêm ngưỡng phong thái của Lăng Thiên kiếm tôn.

Trong số đó, vì Giản Phương là con vợ cả nên kiêu ngạo nhất. Nàng ta đã được tu luyện đến Luyện khí tầng chín nên rất được Giản gia coi trọng.

Nàng ta dùng quạt che mặt, cười nói: “Lăng Thiên kiếm tôn đã là Nguyên Anh lão tổ nhưng đến giờ vẫn chưa lập gia đình, bên cạnh cũng không có lô đỉnh. Nếu lần này được ngài ấy để ý, vậy thì cũng không uổng công ta được Giản gia bồi dưỡng.”

“Tiểu thư nói đúng.” Nha hoàn bên cạnh nàng ta vội vàng nói theo: “Chỉ có tiểu thư cao quý như vậy mới xứng với Nguyên Anh lão tổ, người khác chỉ là mơ mộng hão huyền.”

Giản Mộng đứng cạnh nghe vậy không kiêng nể gì mà lườm họ còn Giản Như thì mặt tái xanh được nha hoàn bên cạnh đỡ lấy: “Thiếu gia lại không khỏe sao, hay là đến hành lang nghỉ ngơi một chút?”

Giản Ninh nhìn thấy cảnh này cũng hơi ngạc nhiên, dù lô đỉnh nam có khung xương mảnh hơn nam tử bình thường nhưng những nơi khác đều không khác biệt nhiều. Không hiểu đã nuôi Giản Như này thế nào, đẹp thì đẹp thật nhưng lại yếu đuối hơn cả lô đỉnh nữ bình thường.

“Chào thiếu gia.” Nha hoàn bên cạnh Giản Như thấy Giản Ninh, thấy y mặc đồng phục màu bạc của nội môn thì vội cúi chào và đứng tránh sang một bên.

Lúc này các thiếu gia và tiểu thư mới chú ý đến việc Giản Ninh đến đây nên bất ngờ ngây người. Bọn họ không nhớ nhà mình lại có huynh đệ tuấn tú như vậy.

Tiểu tư dẫn đường cho Giản Ninh lúc này cũng chạy đến báo: “Gia chủ, các vị trưởng lão và Lạc tôn chủ, Giản Ninh thiếu gia đã đến.”

Mọi người mới hiểu ra người này là Giản Ninh, một trong hai đứa con riêng lưu lạc bên ngoài của Giản tứ lão gia, trông như thế này, chắc là muốn nhận tổ quy tông jar?

Một lúc sau đủ loại ánh mắt tò mò ngạc nhiên lẫn thăm dò đều đổ dồn về phía Giản Ninh.

*

Lúc này Lạc Tiêu Nhiên đang ngồi trong nhà chính, bàn bạc với các trưởng lão Giản gia về đợt huấn luyện lần này.

Đệ tử Lạc gia mượn địa bàn của Giản gia huấn luyện, lại ở Giản gia nên đương nhiên không thể hưởng thụ sự phục vụ của Giản gia vô ích được. Tương ứng thì lần huấn luyện này cũng sẽ dẫn theo đệ tử nội môn Giản gia, để bọn họ được hưởng sự việc giảng dạy của Nguyên Anh lão tổ.

Tuy nhiên vì là đến nghe theo Lạc gia chỉ dạy nên đương nhiên phải tuân thủ quy tắc của Lạc gia. Ngoài ra còn có vài vật dụng cần thiết cho huấn luyện, đều phải do Giản gia chuẩn bị trước cho đệ tử của mình.

Lạc Tiêu Nhiên đang liệt kê danh sách thì nghe thấy bên ngoài có người thông báo Giản Ninh thiếu gia đã đến.

Chưa kịp phản ứng lại xem đó là ai, hắn đã thấy Giản đại lão gia mỉm cười nói: “Lạc tôn chủ, hài tử mà ngài nhắc đến hôm qua, chúng ta đã đưa y và đệ đệ về nhà, vài ngày nữa sẽ chọn ngày tốt để ghi vào gia phả, không thể để nhân tài như vậy lưu lạc ở bên ngoài.”

Lạc Tiêu Nhiên mới chợt nhớ ra, có lẽ gia chủ Giản gia đang nói về thiếu niên mà hắn gặp ở cổng thành hôm qua.

Lúc đó hắn chỉ nói bâng quơ trong bữa tiệc, muốn Giản gia sắp xếp cho y. Không ngờ Giản đại lão gia lại nhớ và nhanh chóng đưa người về nhà.

Hắn nghĩ vậy cũng ngẩng đầu nhìn lên, thấy tiểu tư dẫn một thiếu niên bước vào và đang đứng ở cửa.

Thiếu niên có dáng người mảnh khảnh mặc đồng phục của Giản gia, nhìn vóc dáng thì là người hắn gặp hôm qua. Thế nhưng khi nhìn lên mặt thiếu niên đang đi tới, hắn lại sững sờ.

Hôm qua mặt thiếu niên dính đầy bùn, Lạc Tiêu Nhiên không thấy rõ dáng vẻ, nghĩ rằng chỉ là một thiếu niên bình thường. Hôm nay gặp lại mới phát hiện đôi mắt đào hoa của cậu sáng rực, sống mũi cao kết hợp với môi đỏ, vậy mà lại là dung mạo vô cùng xuất sắc.

Thế nhưng lý do khiến hắn sững sờ không phải vì Giản Ninh đẹp mà vì y có đến tám phần giống với một người! Một người mà đời này hắn không thể quên!

Giản Tinh Di! Tên đại ma đầu đã bị hắn gϊếŧ chết tám mươi năm gϊếŧ! Không chỉ gϊếŧ chết sư phụ đang ở Độ Kiếp kỳ đỉnh phong của hắn mà còn cướp mất bảo điển Tiên Môn “Tịch Linh Tâm Pháp” mà khó khăn lắm mới phục hồi được.

Trước khi chết... Giản Tinh Di tự bạo làm “Tịch Linh Tâm Pháp” nát vụn, từ đó phân tán khắp Tiên giới, nhiều năm nay Lạc Tiêu Nhiên đã phải đi khắp nơi tìm kiếm.

Ngoài ra ma khí tự bạo của Giản Tinh Di còn hại hắn bị thương nặng, khiến hắn rơi từ Nguyên Anh đỉnh phong xuống Nguyên Anh sơ kỳ, tám mươi năm qua cũng vì nội thương mà không tiến thêm được.

Vì muốn hắn sớm phục hồi, Lạc gia đã dùng đủ mọi cách, thậm chí cố nhét lô đỉnh cho hắn, dùng lô đỉnh để tăng công lực trở lại.

Chỉ là Lạc Tiêu Nhiên luôn khinh thường cách này nên nhiều lần từ chối, các trưởng lão Lạc gia mới dần dà từ bỏ.

Và lúc này thiếu niên Giản Ninh trước mặt lại có dung mạo giống hệt Giản Tinh Di!

Nghĩ đến đây... Lạc Tiêu Nhiên nhíu mày, ánh mắt nhìn Giản Ninh cũng mang theo vẻ lạnh lẽo.

Giản Ninh cúi đầu đứng ở cửa không dám ngẩng lên, chỉ cảm thấy ánh mắt lạnh lẽo của Nguyên Anh lão tổ đang lạnh lùng nhìn mình, da gà toàn thân trỗi dậy không dám cử động chút nào.

Ánh mắt của Lạc Tiêu Nhiên lúc này sắc bén như dao, khiến y nghi ngờ không biết có phải thân phận Ma tu của mình có bị lộ hay đã làm điều gì bại lộ thân phận!

Lạc Tiêu Nhiên không nói lời nào rất lâu.

Giản Ninh cảm giác như có cái gì nghẹn lại trong cổ họng, cảm giác bị người khác xem xét này thật sự quá sức chịu đựng!

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Giản Ninh đứng đến nỗi chân cũng run rẩy, Lạc Tiêu Nhiên mới cúi đầu phất tay, giọng nói lạnh lùng như cát vang lên: “Biết rồi, bảo y đi xuống đi.”

Giản đại lão gia thấy vậy suy ngẫm một chút rồi nói với Giản Ninh: “Lần này ngươi và đệ đệ có thể được triệu hồi về Giản gia hoàn toàn nhờ vào lòng nhân từ của Lạc tôn chủ, sao còn không mau quỳ lạy cảm ơn rồi rời đi?”

“Vâng, cảm ơn Lạc tôn chủ.” Giản Ninh như được đại xá, cuối cùng cũng có cơ hội giải thoát nên vội vã cúi đầu cảm tạ rồi rời đi.

Vừa quay lưng lại, Giản Ninh không khỏi thầm chửi rủa, không ngờ Giản gia lại đột nhiên đổi ý cứ nhất định phải bắt y và đệ đệ về nhà, hóa ra là muốn lấy lòng tên tiểu bạch kiểm này.

Thế nhưng nhìn thái độ vừa rồi của tiểu bạch kiểm này, chắc cũng chỉ tiện miệng nói thế mà thôi, thật sự là giả vờ từ bi, ngược lại lại đã gây ra rắc rối lớn cho y!

Lúc này ở trong nhà chính, trong lòng Giản đại lão gia cũng đã có suy tính mới.

Ông ta là người tinh tế, làm sao không nhìn ra được vẻ không hài lòng trong mắt Lạc Tiêu Nhiên vừa rồi. Thế nhưng người đã được triệu hồi theo yêu cầu của đối phương, đương nhiên không thể lập tức đuổi đi.

Tuy nhiên việc ghi vào gia phả đã nói trước đó vẫn phải tạm thời gác lại... Việc vào tộc học cũng cần phải xem xét lại.

*

Giản Ninh vừa bước ra khỏi nhà chính đã bị một nha hoàn chặn lại.

Giản Phương bước lên, kiêu ngạo hỏi: “Này tiểu tử. Sao ngươi lại đến đây? Lăng Thiên kiếm tôn vừa nói gì với ngươi?”

Thấy vẻ mặt kiêu ngạo của Giản Phương, Giản Ninh cười lạnh nói: “Muốn biết ngài ấy nói gì thì sao không tự đi hỏi đi?” Nói xong cũng rời đi không quay đầu lại.

“Ngươi!” Giản Phương tức giận dậm chân nhìn theo bóng lưng y: “Chỉ là đứa con riêng, kiêu ngạo cái gì chứ?”

Lúc này Giản Mộng ở bên cạnh cũng cười trên nỗi đau của người khác: “Dù sao người ta cũng gặp được Lăng Thiên kiếm tôn, không như vài người, tự cho mình là quý tộc, đứng đây cả ngày mà vẫn không gặp được kiếm tôn!”

...

Ngày thường hai tiểu thư của nhị phòng vốn đã không hòa thuận, bây giờ lại càng tranh cãi rùm beng.

Giản Ninh đi xa rồi vẫn có thể nghe thấy tiếng cãi nhau của họ. Bên này thì nói về thân phận đích tử hay thứ tử, bên kia thì bàn về tài năng, dung mạo và mơ mộng hão huyền.

Y nghe đến nhăn mày, trong lòng thầm than tiếc rẻ.

Thế nhân đều coi lô đỉnh là vật vô giá trị nhưng những người làm lô đỉnh, từ nhỏ đã bị tư tưởng này thấm nhuần, dần dà cũng tự đồng ý với giá trị quan này, không có chí tiến thủ mà chỉ muốn dựa dẫm vào tu sĩ.

May mà Tam nương tử lén giữ y ở nhà, nuôi dạy như những hài tử bình thường. Nếu không thì cũng không biết liệu y có bị tẩy não như những lô đỉnh này rồi sống mà không có chí khí hay không nữa.

*

Giản Ninh trở về viện của mình, phát hiện đệ đệ Giản An đã tỉnh lại từ lúc nào.

Vừa thấy Giản Ninh đẩy cửa bước vào đã nhảy xuống giường ôm lấy eo y.

“Ca!” Giản An có chút sợ hãi nói: “Chúng ta đang ở đâu đây?”

“Ở Giản gia.” Giản Ninh vuốt tóc an ủi cậu: “Giản An, đệ có muốn vào tộc học không?”

Giản An gật đầu rồi lại lắc đầu nói: “Muốn học nhưng đệ không vào tộc học của Giản gia được, nơi đó chỉ dành cho đệ tử nội môn của Giản gia.”

“Sau này có thể vào được.” Giản Ninh nhéo má Giản An nói: “Sau này chúng ta sẽ là người của Giản gia.”

Giản An có chút hiểu chút không, hỏi: “Thế nhưng ca, không phải ca rất ghét người Giản gia sao?”

Giản Ninh nghe vậy lại cười: “Giản gia có tiền mà, dù có ghét, ở lại Giản gia cũng không phải không có lợi, nếu không thì làm sao có nhiều người muốn lấy lòng Giản gia đến vậy?”

“Hơn nữa...” Giản Ninh dừng lại một lát rồi nói: “Nếu ta ghét, chẳng lẽ đệ không đi học nữa?”

“Ca không muốn, đệ sẽ không đi. Đệ thông minh, học lén ở thôn học cũng được.” Giản An nói với vẻ tự đắc.

“Ngốc!” Giản Ninh nhìn sâu vào mắt Giản An, búng nhẹ vào trán cậu: “Sao ta có thể không muốn đệ đi học được chứ? Tộc học tốt hơn thôn học nhiều, lão sư ở đó đều là tu sĩ Trúc cơ trở lên. Ngày mai đệ đến tộc học phải học tập thật chăm chỉ, sớm theo kịp tiến độ của các bạn đồng trang lứa, đừng làm mất mặt ta và nương!”
« Chương TrướcChương Tiếp »