Chương 9

Giản Như và nha hoàn kia lại nói các phòng Giản gia muốn lấy Lạc gia niềm vui như thế nào, muốn đưa lô đỉnh nhà mình đến bên gối Nguyên Anh lão tổ như thế nào. Thảo luận một hồi lâu, mới cùng nhau rời đi.

Giản Ninh thở hắt ra, đi ra rừng cây, sau đó nhìn thấy một người từ sau hòn giả sơn đi ra ở phía đối diện.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, nhất thời đều ngây ngẩn cả người.

Lúc này khoảng trời rộng đầy sao, một ngọn gió nhẹ lướt qua mặt hồ, sợi tóc hai người bay tán loạn theo gió. Nếu khoảng cách xa hơn chút nữa, chỉ với tia sáng mờ tối này thì có lẽ không thấy rõ mặt, nhưng bọn họ lại cách nhau rất gần...

Nhất thời Giản Ninh không biết đây rốt cuộc là cái nghiệt duyên gì! Cũng không biết Lạc Tiêu Nhiên… Nguyên Anh lão tổ trong miệng Giản Như vừa rồi vì sao lại ở chỗ này!

Vừa rồi Giản Như và nha hoàn nói nhiều vậy, hắn nghe được những lô đỉnh này vì mình mà tranh giành sẽ nghĩ như thế nào? Sẽ cảm thấy rất đắc ý nhỉ?

Ánh mắt sắc bén của Lạc Tiêu Nhiên nhìn Giản Ninh, lông tóc Giản Ninh dựng đứng, có chút chột dạ lui lại một bước. Tròng mắt xoay chuyển, nịnh bợ nói: "Lạc tôn chủ anh tuấn ngời ngời nên mới có thể nhận được ái mộ của đông đảo lô đỉnh như thế, thực sự là tự hâm mộ bản thân.”

Lạc Tiêu Nhiên: "..."

Hắn cau mày nói: "Cũng chỉ là là khuất phục gia tộc, bất đắc dĩ mà thôi, những lô đỉnh này cũng là những người đáng thương... Phần yêu thích này không có gì hay mà hâm mộ."

Thái độ qua lời nói giống như không tán đồng những việc Giản gia đang làm, ngược lại là có một chút thương hại với những lô đỉnh kia.

Giản Ninh không ngờ Lạc Tiêu Nhiên là một người làm tu sĩ, nhưng lại có thể nói ra những câu thế này. Y có chút ngây ngẩn, buột miệng: "Vì sao Lạc tôn chủ đồng cảm với những lô đỉnh này? Không cảm thấy bọn họ chỉ biết lấy lòng tu sĩ, cam lòng phụ thuộc, nhân phẩm đê tiện ư?"

Lạc Tiêu Nhiên nghe vậy thì tỏ vẻ rất không vui, lạnh lùng nhìn Giản Ninh và nói: "Sinh ra đã làm lô đỉnh, tất nhiên là bị thân phận bức bách, không còn lựa chọn nào khác, làm gì có chỗ nào đê tiện?"

"Ta nhớ hôm đó ngươi ở ngoại ô, chửi thế sự bất công, tử đệ thế gia cậy thế khinh ngươi. Khi đó tình cảnh của ngươi và những lô đỉnh này, có gì khác biệt? Với những trải nghiệm của ngươi, càng không nên xem thường bọn họ."

Lời này Lạc Tiêu Nhiên nói rất có khí phách, như là xuất phát từ nội tâm.

Giản Ninh giật mình, nhưng trong lòng thì ấm áp, nghĩ: Thì ra tên công tử bột này nghĩ như vậy, thật sự không có dối trá như tử đệ thế gia khác.

Thấy Giản Ninh sửng sốt, Lạc Tiêu Nhiên còn tưởng rằng y bị mình nói cho thấy xấu hổ rồi, bèn hạ thấp giọng, nói: "Ngươi còn quá nhỏ tuổi, lại thiếu quản giáo, khó tránh sẽ bị ngôn luận thế tục dẫn dắt lệch lạc. Hôm nay nếu ta đã nói với ngươi những điều này, thì ngươi hãy nhớ kỹ, ngày sau không thể tùy tiện coi khinh người khác."

"Ừm, biết rồi." Giản Ninh vội vàng gật đầu đồng ý.

Lúc này Lạc Tiêu Nhiên mới hài lòng gật đầu, đột nhiên hỏi: "Tại sao ngươi vẫn chưa ngủ?"

Giản Ninh: "..."

Không phải ngươi cũng chưa ngủ à...

"Đã trễ vậy rồi, coi chừng đến trễ buổi lịch luyện ngày mai." Lạc Tiêu Nhiên nói.

Giản Ninh cảm thấy hắn dong dài quá, nên chỉ thuận miệng đáp qua loa: "Ta hồi hộp... Không ngủ được."

"Bởi vì buổi lịch luyện ngày mai?" Lạc Tiêu Nhiên nhướng mày.

Bởi vì ngươi... Giản Ninh khinh bỉ trong lòng. Có điều vẫn gật đầu tiếp tục giả ngoan: "Vâng, lần đầu tiên ra ngoài lịch luyện, cũng không biết phải chuẩn bị cái gì?"

Lạc Tiêu Nhiên nhíu mày, hất tay áo lên, nói: "Ngươi đi theo ta."

Giản Ninh bị hóa đá, không biết tên công tử bột lại muốn làm gì, nhưng chỉ có thể nhắm mắt đi theo hắn.

Lạc Tiêu Nhiên dẫn Giản Ninh đi vào trong một viện tử có phần lịch sự tao nhã. Hắn đẩy cửa, mấy hàng nến trong phòng tự động phực cháy.

Hắn sải bước đi vào, quay đầu nhìn Giản Ninh một cái, nói: "Thất thần làm gì? Vào đi."

Giản Ninh đứng ở cửa, hai mắt ngơ ngác.

Đây là nơi ở của Lạc Tiêu Nhiên... Hắn dẫn mình tới đây là muốn làm gì?

Hơn nửa đêm, vì sao bảo mình vào phòng của hắn?

Trong lòng Giản Ninh thì từ chối, nhưng trong ánh nhìn dò xét của tu sĩ Nguyên Anh, y vẫn không thể không bước qua cánh cửa.

Vừa mới bước vào trong phòng, Lạc Tiêu Nhiên đã phất ống tay áo một cái, sau một tiếng “rầm”, cửa sau lưng đã bị đóng lại.

Giản Ninh: "..."

"Cái này cho ngươi." Lạc Tiêu Nhiên bỗng nhiên móc ra một cái túi Bát Bảo tinh xảo ở bên hông đặt lên bàn.

"Đây là cái gì?" Giản Ninh sửng sốt, không biết sao Lạc Tiêu Nhiên đột nhiên muốn cho mình cái này.

"Ngươi vươn tay tới đây." Lạc Tiêu Nhiên nói.

Giản Ninh ngô nghê vươn bàn tay tới, bỗng nhiên đầu ngón tay đau nhói, chảy ra mấy giọt máu.

Lạc Tiêu Nhiên nắm tay của y chấm một cái vào túi Bát Bảo trên bàn, trong đầu Giản Ninh vang “ong” một lát, mở ra một cái không gian, xem như túi Bát Bảo này đã nhận chủ rồi.

"Túi Càn Khôn hạ phẩm." Lạc Tiêu Nhiên nói: "Trước đó cướp về không dùng được, vừa khéo cho ngươi dùng."

"Còn có những thứ này." Lạc Tiêu Nhiên vừa nói vừa lấy ra một đống bình sứ nhỏ muôn màu muôn vẻ: "Tụ Khí Đan, Thanh Tâm Đan và Tích Cốc Đan, đều là đan dược Luyện Khí kỳ cơ sở nhất, để ở chỗ ta cũng chỉ là chiếm chỗ, ngươi lấy đi."

Giản Ninh: "..."

Cuối cùng, Lạc Tiêu Nhiên lục lọi, lấy ra mấy thanh linh kiếm có kích thước khác nhau và xếp từng cái trên bàn. Sau giây lát suy nghĩ, hắn chọn một thanh màu xanh trong số đó và thu lại những thanh khác vào.

"Thanh kiếm này khá thích hợp với ngươi, về sau đổi cái khác." Lạc Tiêu Nhiên nói rồi tuốt vỏ kiếm của linh kiếm.

“Keng”, linh kiếm phát ra một tiếng kiếm minh, âm thanh này nghe rất trong trẻo.

Giản Ninh nhìn kỹ thanh linh kiếm này, thân kiếm nhỏ hơn kiếm bình thường, lưỡi kiếm cực mỏng, toàn thân mang theo sát ý, hơn nữa tốt hơn kiếm của các trưởng lão Giản gia.

"Chỉ là linh kiếm trung phẩm, không được xem là tốt, chỉ có thể dùng đến trúc cơ đỉnh cao, ráng dùng đi, chờ tu vi ngươi tăng lên rồi tự đi tìm kiếm tốt."

Lạc Tiêu Nhiên tra kiếm vào vỏ, sát ý đã được che giấu, hắn đặt kiếm ở trước mặt Giản Ninh.

Giản Ninh: "..."

Ở trước mặt Lạc Tiêu Nhiên, những cái này chắc sẽ không phải đều là đồ bỏ đi vô dụng chứ?

Trong lúc nhất thời tâm trạng của Giản Ninh rất phức tạp, có chút căm thù người giàu.

Thầm nói mình và tên công tử bột không quen, hắn đột nhiên đưa cho mình nhiều đồ vậy, cũng không biết muốn làm cái gì?

"Lịch luyện ngày mai, đây đều là những vật thiết yếu." Lạc Tiêu Nhiên nói: "Là ta quên mất ngươi mới vừa vào học, không kịp chuẩn bị cái gì, bây giờ đã giúp ngươi chuẩn bị, mọi thứ đầy đủ, đừng hồi hộp nữa."

Giản Ninh ngơ ngẩn, lúc bấy giờ mới nghĩ đến việc là do mình nói không biết phải chuẩn bị cái gì, cho nên Lạc Tiêu Nhiên đặc biệt giúp mình chuẩn bị những thứ cần cho lịch luyện.

"Ngươi cầm lấy thanh kiếm này." Lạc Tiêu Nhiên nói.

Giản Ninh vươn tay nhận, đầu ngón tay chưa khô máu tươi chạm vào thân kiếm, “vù”, bỗng chốc máu bị hấp thụ. Thân linh kiếm rung nhẹ, một dòng kiếm khí chảy qua thân kiếm, chỉ trong nháy mắt thanh kiếm này đã nhận chủ nhân mới này.

Lạc Tiêu Nhiên: "Linh kiếm đã nhận chủ, đặt tên cho nó đi."

Giản Ninh ngẫm nghĩ sau nói: "Tiểu Thanh."

Linh kiếm lung lay, trên thân kiếm xuất hiện hai chữ "Tiểu Thanh".

Lạc Tiêu Nhiên: "..."

Hắn nhướng mày, hỏi: "Nếu là kiếm màu trắng, ngươi sẽ đặt tên cho nó là gì?"

Giản Ninh khó hiểu, đáp: "Tiểu Bạch."

Lạc Tiêu Nhiên dùng ánh mắt như nhìn đồ đần nhìn về phía Giản Ninh, sau đó chợt cười ha ha nói: "Được rồi."

"Ngươi cất đồ đi, bây giờ đã không còn sớm, ngày mai nhớ đến đúng giờ." Lạc Tiêu Nhiên xua tay áo, ngưng cười, cửa phòng đột ngột bị mở ra.

Giản Ninh cất đan dược trên bàn vào trong túi càn khôn, đeo Tiểu Thanh đi ra ngoài phòng.

Sau một tiếng “két”, cửa lại đóng lại...

Giản Ninh nhìn vào trong phòng, cả người Lạc Tiêu Nhiên được ánh nến chiếu rọi, trên cửa phản chiếu một bóng hình.

Giản Ninh ngơ ngác nhìn một hồi, sau đó quay người, sải bước rời đi...

Ngươi thiếu ta một cái mạng thì sao... Giản Ninh thầm nghĩ ở trong lòng, ước lượng túi Càn Khôn trên tay, đôi mắt lấp lóe.

Dù sao đều là đồ ngươi không cần, cũng không được xem là ta lấy không của ngươi…