Chương 29: Cứu trị cho Ngôn Mặc

Thấy tình huống này Tô Bắc Khương nhíu mày một chút, cô biết dị năng của mình có thể cứu được nhưng tình huống của Ngôn Mặc quá nghiêm trọng không biết phải tiêu hao bao nhiêu tinh lực của cô nên sợ mình kiên trì không được lâu như vậy nhưng nhớ tới lời nói của nguyên chủ nàng lại chỉ có thể yên lặng thở dài. Cô xoay người nhìn ba người nhà họ Ngôn "Em có thể cứu được"

"Thật sao?" Không đợi Tô Bắc Nghiên nói xong Ngôn Trạch Vũ xông tới ôm lấy cô không ngừng lắc lắc cô như không thể tin được cô nói những lời này "Nếu em thật sự có thể cứu Tam ca sau này anh sẽ làm trâu làm ngựa cho em" Ngôn Bách lặng lẽ giơ tay lên "Còn có tôi"

Tô Bắc Khương cảm thấy mình sắp bị lắc tan, Ngôn Dục đúng lúc cứu Tô Bắc Khương khỏi tay Ngôn Trạch Vũ.

"Cậu là muốn lắc lắc cho em ấy choáng váng rồi tự mình cứu Ngôn Mặc sao?"

Ngôn Trạch Vũ vội vàng buông tay ra làm trạng thái cầu nguyện "Xin lỗi xin lỗi, Kiều a làm ơn"

Ngôn Bách lại lặng lẽ giơ tay lên làm động tác giống như "Tôi cũng vậy."

Tô Bắc Khương phát hiện hình tượng rập khuôn của Ngôn Bách và nguyên chủ có chút khác biệt, hiện tại giống như một cái máy đọc lại có chút tương phản đáng yêu.

Ngôn Dục lên tiếng "Em nói tiếp đi"

"Em cần chuẩn bị một cái gì đó"

Ngôn Bách vội lên tiếng "Cái gì, tôi xem trong đội có hay không"

"Anh có biết tinh hạch không?" Ngôn Bách đưa tay vào trong túi quần lấy ra một viên tinh hạch trong suốt đưa cho cô "Cái này?"

"Sao cậu lại có cái này? Xem ra các người đã tìm được tinh hạch để sử dụng"

"Không phải, lúc trước có người phát hiện trong lúc vô tình hấp thu một viên nhưng bạo thể mà chết. Em thu thập là nghĩ có một ngày nói không chừng Bàng lão có thể nghiên cứu rõ ràng cái này dùng như thế nào mới không có tác dụng phụ đây."

"Rất tốt nha may mắn là anh không làm mất. Có bao nhiêu cho em bấy nhiêu bởi vì em cũng không biết là cần bao nhiêu năng lượng để làm sạch tất cả các độc tố vì vậy càng nhiều càng tốt"

Tầng trống rỗng này ngoại trừ Ngôn Mặc bị khóa trước mắt ngay cả một cái ghế dựa cũng không có. Tô Bắc Khương nhìn một chút "Em cần ấm đun nước hoặc cốc cũng có thể, càng nhiều càng tốt. Sau đó, em cần một cái xô càng lớn càng tốt, chuẩn bị một hoặc hai cái ghế."

Ngay khi cô đang nghĩ đến việc muốn cứu Ngôn Mặc trong đầu đột nhiên xuất hiện phương pháp này. Cô dặn dò Ngôn Dục một chút "Anh, đừng quên tinh hạch bây giờ em phải vào không gian một chuyến"

Ba người Ngôn Dục vội vàng đi chuẩn bị mấy thứ Tô Bắc Khương nói còn cô thì đi vào không gian. Vừa vào không gian nàng liền cảm thấy tràn đầy linh khí đập vào mặt, xa xa liền có thể nhìn thấy cây lan hoa kia bên cạnh lại nở ra nụ hoa nho nhỏ. Kỳ Lân thấy cô đi vào cao hứng chạy tới cọ bắp chân của cô, cô ngồi xổm xuống sờ sờ Kỳ Lân sau đó đi đến bên dòng suối nhỏ hái xuống đóa nụ hoa nhỏ vội vàng ra khỏi không gian. Tốc độ của bọn Ngôn Dục rất nhanh chỉ trong chốc lát, mọi thứ đã chuẩn bị xong. Nhìn thấy cô đi ra ánh mắt Ngôn Bách sáng quắc giống như nhìn thấy trân bảo hiếm có. Cô nhìn tinh hạch bọn họ thu thập được không thể nói là rất nhiều nhưng đại khái là bọn họ có thể nhận được toàn bộ.

Ngôn Bách thấy biểu tình của Tô Bắc Khương giải thích "Chuyện trước đó bởi vì bạo thể mà chết nên rất nhiều người cảm thấy thứ này là trầy xước, chỉ có người trong doanh trại chúng tôi nghe cần dùng mới thu thập được điểm như vậy, chút thời gian này của chúng ta chỉ có thể huy động được bao nhiêu đây"

Tô Bắc Khương khoát tay ra hiệu không có việc gì mang qua một cái ghế đặt ở đối diện Ngôn Mặc ngồi lên bảo Ngôn Trạch Vũ đem cái thùng kia mang tới đặt ở bên cạnh. Nói là lấy một cái thùng lớn, nàng nhìn thấy cái thùng này có thể chứa hai người như nàng. Vươn tay đặt ở phía trên thùng một cột nước đại khái cánh tay tráng kiện trút xuống.

Lúc được khoảng nửa thùng cô dừng lại, cô phải bảo tồn tinh lực để tránh một hồi thật sự dùng đến lúc trị liệu dị năng không đủ. Từ trong thùng lấy một ly nước đổ lên tinh hạch để thanh lọc, sau đó nhấc lên một tinh hạch tinh thể sạch sẽ cố gắng hấp thu một chút.

Ngôn Bách nhìn tinh hạch trong tay cô biến mất từng chút một đặc biệt kinh ngạc, anh giữ chặt ống tay áo Ngôn Trạch Vũ nhỏ giọng hỏi "Cô ấy, cô ấy cứ như vậy hấp thu không sợ tác dụng phụ sao?"

"Không sợ nha, vừa rồi anh không thấy em ấy tưới một ly nước lên sao? Em ấy cũng không phải thủy hệ dị năng bình thường, dị năng này có thể tinh lọc tinh hạch"

Ngôn Bách kích động "Vậy, đó có phải sau này cũng được"

Ngôn Dục đột nhiên xoay người nhìn anh "Không được, hiện tại còn không biết có người nào khác có dị năng như vậy hay không, trước khi phát hiện dị năng thứ hai phải giữ bí mật cho tất cả mọi người"

Ngôn Bách nghe lời so với một cái cử chỉ OK còn Tô Bắc Khương bày biện nửa ngày mới xem như đã chuẩn bị xong, cô chỉ chỉ bọn họ những thứ trên mặt đất này lại giơ nụ hoa trong tay lên "Đợi lát nữa em sẽ ngậm cái này tiến hành trị liệu nên không thể nói chuyện. Các anh một chút dùng ly nước này cho Tam ca uống, em mặc kệ ba người dùng biện pháp gì đút vào cho em."

"Vẫn đút xong anh ấy hiện tại thuộc loại nửa tang thi nửa người nên cần nhiều nước như vậy, hơn nữa những thứ này không phải là nước bình thường khi uống vào tiêu trừ độc tố sau đó sẽ bốc hơi, không cần lo lắng sẽ chống đỡ anh ấy.

Sau đó các người tùy tiện tìm người, chờ khi em vươn tay về phía bên cạnh bắt đầu đem tinh hạch đặt vào trong tay của em, em muốn hấp thu."

"Bởi vì em không xác định cần bao nhiêu dị năng mới có thể xua đuổi hoàn toàn độc tố thân thể Tam ca cho nên khi em đưa tay, các người tốt nhất không nên đau lòng đem tinh hạch đều cho em"

Sau khi cam đoan bọn họ nghe hiểu cô bưng một ly nước ném lên mặt Ngôn Mặc. Ngôn Mặc giống như là bị nóng phát ra từng trận gào thét, tay chân bị trói lung tung vung vẩy.

Ngôn Bách thấy động tác của cô thì nóng nảy "Cô làm gì vậy?" Tô Bắc Khương bình tĩnh nhìn anh một cái "Gấp cái gì? Em chỉ là xem cốt lõi của độc tố của anh ấy nằm ở đâu. Anh cái này cũng không đành lòng nhìn lát nữa bắt đầu thật sự cứu trị anh ấy thì anh càng không nhìn được."

Ngôn Trạch Vũ kỳ quái hỏi " Kiều, vì sao lúc trước em cứu anh anh một chút cũng không có chút cảm giác nào ngược lại còn rất thoải mái vậy"

Tô Bắc Khương ngồi lên ghế "Làm sao có thể giống nhau, anh là người còn Ngôn Mặc đã nửa người nửa tang thi rồi. Thanh lọc đối với độc tố tang thi mà nói là tử địch có thể không đau sao. Được rồi, em đã thấy cốt lõi độc tố rồi bắt đầu đi! Anh có thể cho anh ấy uống nước"

Ngôn Trạch Vũ và Ngôn Bách một người một bên ổn định đầu Ngôn Mặc, Ngôn Dục bưng ly nước đưa vào miệng hắn. Tựa hồ ý thức được nước này đối với hắn mà nói giống như độc dược trí mạng, hắn liều mạng ngẩng đầu lên lung lay trái phải không muốn phối hợp.

"Em nói không cần phải đút toàn bộ vào, anh ấy có thể uống bao nhiêu thì uống bao nhiêu"

Nhìn bọn họ cho Ngôn Mặc uống nước đều khó khăn như vậy cô đã không chờ mong một hồi có người giúp mình đưa tinh hạch vì thế nàng yên lặng đem tinh hạch dời đến bên người. Vươn tay ra là có thể lấy được vị trí, đem tiểu hoa lan bỏ vào trong miệng, nàng có thể cảm thấy trong nháy mắt cả người thần thanh khí sảng dùng không hết sức mạnh. Cuối cùng nhìn thoáng qua ba người đang ra sức đút nước vì không muốn khiến mình phân tâm cô nhắm mắt lại chậm rãi vươn tay. Toàn bộ căn phòng im lặng lại chỉ còn lại Ngôn Mặc từng tiếng gào thét như thống khổ.

Ngôn Trạch Vũ vừa ổn định đầu anh vừa nhẹ giọng nói bên tai "Tam ca, em là Trạch Vũ đây, em biết anh có thể nghe thấy. Em cũng biết anh hiện tại rất thống khổ nhưng phải cố gắng không thể bị virus tang thi khống chế, biết không? Thỉnh thoảng khi anh tỉnh táo lại hãy nhìn mọi người cứu anh như thế nào" Ngôn Bách cũng đi theo bên cạnh phụ họa chỉ có Ngôn Dục một câu không nói, chỉ là không ngừng bưng nước đưa vào miệng

Tô Bắc Khương thấy độc tố của anh chủ yếu tập trung ở chỗ trái tim nhắm mắt đặt ở trái tim anh bắt đầu tản mát dị năng ra ngoài, cô tập trung từng chút từng chút rút kén đem dị năng dò xét vào. Cả trái tim đã bị chiếm cứ đại khái hai phần ba, lúc nàng đem dị năng dò xét vào độc tố còn đang chậm rãi lan tràn về phía nơi không bị ô nhiễm. Đột nhiên phát hiện dị năng không thuộc về chúng những độc tố màu đen này giống như phát hiện ra kẻ xâm nhập oàn bộ quấn lấy. Tô Bắc Khương ổn định lại tâm thần từng chút từng chút đem dị năng dò xét vào, dị năng dây dưa ở phía trước vỡ vụn biến thành sương mù bay ra. Nàng đang thăm dò một chút, dây dưa cùng một chỗ ở đứt đoạn biến thành sương mù bay ra chu kỳ lại bắt đầu. Thời gian trôi qua rất nhanh một thùng nước mắt nhìn liền thấy đáy Ngôn Dục bọn họ mệt mỏi cánh tay chân cũng như đã không còn là của mình.

Đợi đến khi thùng nước rỗng, Ngôn Trạch Vũ và Ngôn Bách trực tiếp liệt ngồi trên mặt đất, nhìn gương mặt còn hồng nhuận của Tô Bắc Khương "Kiều Kiều chính là lợi hại, chúng ta chính là đút chút nước cảm giác đã sắp lên trời rồi em ấy vẫn duỗi tay cư nhiên không kêu mệt"

Ngôn Dục đưa cho anh một tát vào sau cổ "Câm miệng, cậu nói tiếng người sao? Tất cả vì ai?"

"Xin lỗi anh, em biết sai rồi"

Ngôn Bách nhìn Tô Bắc Khương không nhúc nhích "Anh, cô ấy có thể cứng đờ hay không. Chúng ta có nên di chuyển cô ấy không"

Tiểu Hoa Phiến hóa thành nước trong miệng Tô Bắc Khương độc tố ở rìa trái tim Ngôn Mặc đã được thanh lý xong, hiện tại phải bắt đầu thanh lý độc tố sâu trong tim. Bọn Ngôn Dục hiện tại rõ ràng nhìn thấy làn da bên ngoài thân thể Ngôn Mặc đã bắt đầu chậm rãi trở lại làn da bình thường thời gian chuyển đổi mắt qua lại bắt đầu trở nên nhanh hơn.

"Ách~~~a!" Trong miệng Ngôn Mặc phát ra thanh âm cực kỳ đau đớn bọn Ngôn Dục kinh ngạc đi tới trước mặt anh "Ngôn Mặc, bây giờ Ngôn Mặc đã tỉnh táo lại sao?" Trên khuôn mặt nửa xanh nữa xám của Ngôn Mặc biểu hiện ra một loại biểu tình rất thống khổ ngậm miệng cắn răng.

Nhìn thấy Tô Bắc Khương trước mắt rồi nhìn bọn Ngôn Dục bên cạnh hắn nhịn đau "Ca, các người sao các người lại tới đây?"

"Anh khôi phục? Bây giờ cảm thấy thế nào?" Ngôn Mặc nhăn mặt trả lời "Rất đau, tôi cảm thấy trái tim như thể sắp nổ tung"

"Đó là bởi vì độc tố zombie xâm nhập vào sâu trong trái tim anh, hiện tại em đang thanh lý cho nên anh mới cảm thấy rất thống khổ."

Ngôn Trạch Vũ a lên "Kiều a em rất có thể nói chuyện đấy"

"Em chỉ giải thích với anh ấy anh không nên quấy rầy em"

Bọn Ngôn Trạch Vũ nhìn Ngôn Mặc hiện tại có thể khôi phục thành như vậy liền biết trị liệu của Tô Bắc Khương đã có hiệu quả rất rõ ràng nghe thấy Tô Bắc Khương nói liền vội vàng ngậm miệng lại.

Ngôn Dục nhìn Ngôn Mặc "Kiều Kiều đang cố gắng cậu cũng phải cố gắng. Chẳng bao lâu sẽ hồi phục sức khỏe thôi cậu biết không? Chúng tôi đang chờ cậu ở đây và quay lại cùng nhau"

Ngôn Mặc ánh mắt phức tạp nhìn Tô Bắc Khương "Cảm ơn"

"Không cần! Bây giờ anh khôi phục lại ý thức, cảm thấy đau đớn sẽ gấp năm lần người bình thường nên phải kiên trì"

Tô Bắc Khương đã cảm thấy dị năng của mình dùng không sai biệt lắm, vươn tay cầm lấy tinh hạch bên cạnh bắt đầu hấp thu.

Ngôn Mặc nhìn rất tò mò, Ngôn Dục "Chờ cậu khỏe rồi mới giải thích những chuyện này với cậu, cậu phối hợp trị liệu thật tốt đi"

Tinh hạch từng viên từng viên biến mất trước mắt ba người bọn họ, mãi cho đến khi hoàng hôn tây sơn Tô Bắc Khương còn chưa dừng lại.

Ngôn Trạch Vũ nhìn không nổi nữa "Kiều Kiều, em có muốn nghỉ ngơi hay không thì cứ tiếp tục. Tay em vẫn còn ý thức chứ?"

"Không thể dừng lại, độc tố trong tim Tam ca bắt rễ quá sâu. Em lập tức có thể rút ra đem độc tố ở sâu trong tim rút ra độc tố còn lại phối hợp uống chút nước là có thể tự mình tiêu tán"

"Nhưng mà, nhưng mà em đã trị lâu như vậy"

Tô Bắc Khương phiền não, vốn tinh hạch sắp dùng hết lập tức sẽ dùng dị năng của bản thân nhưng độc tố còn đâm rất sâu, bên tai Ngôn Trạch Vũ còn đang ríu ĩ nháo đến lỗ tai cô ong ong "Im miệng, đừng nói chuyện!"

Ngôn Trạch Vũ:...!

Màn đêm buông xuống đội viên dưới tay Ngôn Bách đến gọi bọn họ đi ăn tối bị bọn họ cự tuyệt, Tô Bắc Khương còn chưa động đến bọn họ làm sao có thể bỏ lại cô. Ngôn Mặc nhìn gương mặt tái nhợt nhắm mắt trước mắt nghĩ em gái này giống như trước kia không giống nhau, trước kia Tô Bắc Khương cho dù làn da đỏ lên một chút cũng sẽ nũng nịu nói mình bị thương. Sẽ không giống như bây giờ, đã ngồi lâu như vậy một câu cũng không lên tiếng. Hắn cảm giác được trái tim mình đang chậm rãi trở nên bình thường khí lực thân thể đã chậm rãi khôi phục trở về. Hắn thậm chí cảm thấy hiện tại không cần buộc hắn như vậy hắn cũng sẽ không phát cuồng.

Theo gió lạnh ban đêm thổi vào, Ngôn Dục giơ tay lên nhìn đồng hồ, Ngôn Mặc trước mắt tuy rằng sắc mặt vẫn không dễ nhìn nhưng cơ bản đã khôi phục bình thường. Ngược lại Tô Bắc Khương có thể là bởi vì thời gian dài xuất ra dị năng nguyên nhân, mặt cô từ hồng nhuận bắt đầu trở nên có chút tái nhợt. Hiện tại ngay cả màu môi cũng bắt đầu thay đổi màu sắc, đúng lúc này tay Tô Bắc Khương bắt đầu run rẩy Ngôn Dục nhìn bộ dạng này của cô rất muốn tiến lên lại không dám tiến lên.

"Ngôn Trạch Vũ đến trước mặt em ngồi xổm xuống giơ tay em lên, nhanh lên"

Ngôn Trạch Vũ và Ngôn Bách sau khi nhìn sắc mặt Ngôn Mặc chuyển biến tốt đẹp đã bắt đầu trở nên buồn ngủ, nghe thấy Tô Bắc Khương hô giật mình tỉnh lại vội vàng chạy tới ngồi xổm trước mặt cô giơ tay lên. Không cần mình dùng sức Tô Bắc Khương toàn lực đem dị năng cuối cùng đưa vào thân thể Ngôn Mặc. Theo độc tố cuối cùng bị đánh tan Ngôn Mặc cảm giác thân thể của mình rốt cục có thể tự mình khống chế. Tô Bắc Khương mở mắt ra cuối cùng nhìn thoáng qua Ngôn Mặc yên tâm tùy ý mình mềm nhũn xuống. Ngôn Dục vẫn nhìn chăm chú nhất cử nhất động của Tô Bắc Khương, trước tiên Tô Bắc Khương ngã xuống liền đưa cô vào lòng mình.

Ngôn Trạch Vũ nhìn Tô Bắc Khương trong lòng Ngôn Dục "Em ấy quá vất vả, anh, chúng ta đưa em ấy về đi"

Ngôn Dục ôm lấy cô di chuyển vào trong ngực mình một chút khiến cô thoải mái một chút vừa mới nuôi về một chút thịt cảm giác hôm nay đều đã dùng hết.

Ngôn Mặc nhìn Ngôn Trạch Vũ và Ngôn Bách đều đi theo phía sau Ngôn Dục hô to "Ai, ai Ngôn Bách các người có phải quên cái gì không?"

Ngôn Bách nghe thấy mắt Ngôn Mặc gọi anh mới kịp phản ứng lại vội vàng xoay người trở về đặt Ngôn Mặc xuống "Xin lỗi anh, em quên mất”

Ngôn Mặc hiện tại cả người không còn sức lực ngã xuống người Ngôn Bách như xương mềm "Ngôn Bách, tốc độ đảo ngược của cậu cũng quá nhanh"

"Anh, người ta đã cứu anh. Em vừa rồi nghe Trạch Vũ nói bọn họ đến đây trước khi vừa bị thương vừa mới dưỡng tốt chưa được hai ngày liền đến cứu anh"

"Tôi biết rồi, tôi sẽ cảm ơn cô ấy cậu mau đưa tôi ra khỏi đây"