Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh Thành Em Trai Trầm Cảm Của Thụ Chính

Chương 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi tiễn thụ chính ra về cậu quay lại lớp học. Mở cửa phòng học, không khí xung quanh tĩnh lặng không có một tiếng động, hàng trăm con mắt đổ dồn lại phía cậu - ánh nhìn của bọn họ mang theo sự thù địch, căm ghét. Đột nhiên, có một giọng nói ở cuối lớp vang lên có tan bầu không khí đáng sợ này.

- Oa thấy không phải thiếu gia ăn mày đây sao. Tưởng chuyển trường rồi cơ mà. Sao vẫn còn hiện hồn ở đây vậy.

Cậu nhìn hướng giọng nói thì thấy có một người con trai tóc đỏ đeo khuyên môi, quần áo xộc xệch áo trong áo ngoài nhìn vô cùng kệch cỡm, lục lại trí nhớ nguyên chủ cậu đoán đây là Vũ Dã đàn em của tên Hắc Diện Thần. Tên này chính là người đầu tiên đánh cậu và coi việc đánh cậu là trò đùa tiêu khiển hằng ngày, nếu như Hắc Diện Thần là đại ca thì Vũ Dã là cánh tay trái đắc lực của hắn. Vũ Dã thấy cậu không nói gì chỉ nhìn chằm chằm vào mình thì cảm xúc muốn đánh cậu lại nổi lên, định xông lên tẩn cậu một trận thì người bên cạnh mái tóc tím than đeo kính nói xen vào.

- Nghe nói anh cậu đến xin chuyển trường nhưng không thành. Sao cậu không nghe lời lão hiệu trưởng nghỉ học đi cho anh trai cậu đỡ vất vả. Chứ ở đây chỉ làm trướng mắt mọi người mà thôi.

Nếu nói Vũ Dã là cánh trái đắc lực thì Doãn Kiện chính là cánh tay phải đắc lực của Hắc Diện Thần. Tên này không trực tiếp đánh cậu, hắn thông minh hơn Vũ Dã nhiều, hắn thường chủ mưu ở phía sau nghĩ cách làm cho người khác bắt nạt nguyên chủ không những vậy lời nói đậm chất trí thức ghê tởm của hắn còn khiến thầy cô trong trường tin tưởng hắn tuyệt đối và đối với cậu có sự trù dập.

Nhìn những con người nơi đây, gắn mác tiểu thư thiếu gia danh giá nhưng lối sống của họ thật ghê tởm. Bây giờ, Nhật Hạ đã tiếp nhận cơ thể này, cậu sẽ không để ai bắt nạt mình nữa, phải rồi cậu bị trầm cảm mà cũng có liên quan một chút về bệnh tâm thần dù cậu có lên cơn điên thì cũng có đi tù đâu nên đếch phải sợ.

Mặc kệ hai tên kia nói gì cậu đi thẳng vào lớp đến đúng chỗ ngồi của mình. Trên bàn của cậu đầy rẫy những vết cào, vết xước và những chữ “ đi chết đi” nguệch ngoạc đen xì không thể nào xoá đi được.

Vũ Dã thấy Nhật Hạ vào không khóc cũng chẳng khúm núm như lúc trước tưởng cậu coi thường mình liền chạy đến bàn của cậu kéo cổ áo lên cao.

- Mày cố tình phớt lờ lời nói của tao hả. /Tay Vũ Dã đồng thời dơ cao

- Vũ Dã dừng tay./ Doãn Kiện hốt hoảng kêu

Nắm đấm của Vũ Dã đang định tương tác vào mặt Nhật Hạ liền dừng lại. Định quay sang hỏi Doãn Kiện sao ngăn nó thì trên thái dương hắn cảm thấy có gì đó nhọn nhọn trọc nhẹ, liếc qua thì thấy Nhật Hạ đã cầm cái bút máy để vẽ hướng vào thái dương hắn từ bao giờ. Ánh mắt Nhật Hạ mang theo đầy sát khí như một kẻ gϊếŧ người sắn sàng gϊếŧ chết kẻ thù nếu hắn có ý định ra tay với cậu.
« Chương TrướcChương Tiếp »