Chương 1

Khi Tiêu Ngữ phát hiện phanh xe bị hỏng thì đã quá muộn. Chiếc xe mới mua chưa đầy 2 tháng cứ thế lao về phía trước và tông mạnh vào chiếc RV đối diện.

Bánh xe ma sát mặt đường tạo ra âm thanh ghê tai, sau một trận tiếng động lớn, chiếc RV bị va chạm mạnh dừng ở mép cầu, trong khi xe của Tiêu Ngữ lại rơi thẳng xuống sông.

Bùm!

Nước sông từ bốn phương tám hướng tràn vào xe, chặn hết mọi âm thành từ thế giới bên ngoài.

Mặc dù tên của Tiêu Ngữ đồng âm với "cá nhỏ", nhưng cậu là một con người sống trên đất liền. Trước khi bị bóng tối của cái chết bao trùm, Tiêu Ngữ không cam lòng nghĩ nếu có kiếp sau, cậu muốn làm một con cá tự do tự tại, loại cá mà dù rơi xuống nước cũng không thể chết đuối.

Cảm giác ngột ngạt càng lúc càng mạnh, Tiêu Ngữ nhắm mắt chờ chết, cậu thấy cơ thể mình dần nhẹ đi như đang lơ lửng trên mây.

Sau đó - -

Tất nhiên là cậu trọng sinh rồi, nếu không thì còn viết tiếp truyện được nữa sao!

--------------------

"Xám xám ơi, dậy thôi nào, chị có chuyện muốn nói."

Tiêu Ngữ đang ngủ bỗng cảm giác có thứ gì nhọn nhọn chọc vào đầu mình. Cậu cố gắng mở mắt, đập vào mắt cậu là một bàn tay được sơn vô cùng xinh đẹp.

Tiêu Ngữ theo tay hướng lên trên, thấy một khuôn mặt thật lớn.

Không sai, quả thật là rất lớn, từ góc nhìn của cậu, cậu chỉ thấy được một cái miệng đầy máu và lỗ mũi của đối phương.

Lúc này đây, trong cậu bỗng trồi lên một nỗi sợ, đó là nỗi sợ hãi khi bị người khổng lồ ăn thịt.

"Xám xám, xin lỗi em, tụi chị sắp phải chuyển đi rồi, không thể chăm em được nữa. Hy vọng sẽ có người sớm nhận nuôi em."

Chủ nhân của giọng nói đứng dậy đi ra ngoài, bấy giờ Tiêu Ngữ mới nhận ra đó là một người phụ nữ.

Ai đây? Mình có biết người này sao?

Tiêu Ngữ nhanh chóng tìm kiếm trong đầu, không có một ai giống người này.

Không phải cậu bị tai nạn giao thông sao? Đáng lý cậu phải chết rồi chứ? Đây là đâu vậy trời, là thiên đường à?

Gần như những câu hỏi đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu Tiêu Ngữ. Cậu trước hết nhìn quay bốn phía và phát hiện cả người mình được một thứ gì đó mềm mại bao quanh, nó giống như là bông hay vỏ của bút chì.

Tiêu Ngữ cố cử động chân tay để xác định mình không bị tàn tật.

Chỉ là.... Vì cái gì trên tay cậu lại có một nhúm lông màu xám.

Tiêu Ngữ chăm chú nhìn chằm chằm vào hai chân của mình, toàn thân lâm vào hỗn loạn, cho đến khi người phụ nữ vừa nãy xách theo một túi đồ đi tới, ngồi xuống trước mặt.

"Hẳn là những thứ này có thể ăn trong một khoảng thời gian, chị đi nhé xám xám."

Cùng với lời nói của cô, những món đồ đầy màu sắc và bắt mắt xuất hiện trước mắt cậu.

Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là từ trong đôi mắt của cô cậu nhìn thấy rõ bộ dạng hiện tại của mình.

Một con hamster với bộ lông màu xám?

Thình thịch...thình thịch...

Cậu chết trong một vụ tai nạn và tái sinh thành một con chuột?

Thình thịch...thình thịch...

Trái tim nhỏ bé của Tiêu Ngữ co giật vài cái rồi trong niềm vui sướиɠ khi được sống lại mà ngất đi.

--------------------

Hai ngày sau.

Tiêu Ngữ bóc một gói đồ ăn vặt màu hồng, cái này quá ngọt, không thích.

Cái này quá mềm, quá dính, không thích.

Cái này quá đắng, khó ăn, cũng không thích.

Nhặt tới nhặt lui, cuối cùng Tiêu Ngữ cũng tìm ra hạt dưa trong đống đồ đó.

Tiêu Ngữ vui vẻ mà nhét chúng vào má mình, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức phình ra.

Tuy rằng trọng sinh thành hamster khiến Tiêu Ngữ buồn bực rất lâu, nhưng cậu không phải một người tham lam, có thể nhặt về một cái mạng đã là điều vô cùng kinh hỉ, không nên cầu mong quá nhiều.

Kỳ thực hai ngày nay, Tiêu Ngữ vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề triết học cá mơ thấy chuột hay chuột mơ thấy cá, rất nhanh cậu liền bỏ cuộc.

Thay vì suy nghĩ xem những thứ này có tồn tại hay không, tốt hơn hết cậu nên ngẫm nghĩ cẩn thận về những việc cần làm trong tương lai.

Vận may của Tiêu Ngữ không tốt, con chuột hamster mình xuyên vào vốn là thú cưng được nuôi bởi một cô gái, cuối cùng vì phải chuyển đi nên cô ấy đã bỏ lại nó ở đây. Tuy nhiên, cô ấy đã để lại rất nhiều thức ăn trước khi rời đi. Bây giờ thời tiết nóng nực, đồ ăn dễ bị ôi thiu, cứ ngồi đó ăn cũng không phải biện pháp hay.

Kế hoạch của Tiêu Ngữ là chuẩn bị lương thực dự trữ và đi tìm chủ nhân mới.

Cậu đương nhiên cũng muốn tự lực cánh sinh, nhưng cuộc sống ăn tươi nuốt sống của thế giới động vật đã vượt quá giới hạn của cậu.