Chương 2

Không có thiết bị định vị GPS, cộng với kích thước nhỏ bé và tầm nhìn hạn hẹp, Tiêu Ngữ đã đi được một lúc và không thể tìm ra phương hướng.

Nơi Tiêu Ngữ bị vứt bỏ là ở một bãi cỏ, cậu đoán chỗ này là công viên, chỉ cần đi thêm một đoạn nữa là sẽ ra đến đường chính.

Đúng như dự đoán, Tiêu Ngữ nhanh chóng đi đến phía cuối bãi cỏ, trông thấy nơi sinh sống của con người.

Rất tốt, bước đầu tiên đã hoàn thành, giờ cậu chỉ cần tìm một người giàu có là khỏi cần phải lo cuộc sống sau này.

À, bạn thắc mắc làm thế nào để đảm bảo cuộc sống sao? Tất nhiên là ôm đùi rồi!

Xem này, cậu có một bộ lông mao màu xám mềm mại, cái đuôi nhỏ ngắn ngủn, cái bụng thì tròn vo mềm mềm, không ai có thể chống cự lại được đúng chứ!

Ôm chờ mong tốt đẹp, Tiêu Ngữ thật nhanh được chiêm ngưỡng khoảng cách giữa hiện thực và tưởng tượng.

"Ahh... Chuột! Cứu tôi với!!" Mỹ nữ bỗng nhiên hét lên, thanh âm bay vυ"t lên trời, làm cho đàn chim gần đó giật mình bay tán loạn.

Hộ hoa sứ giả bên cạnh mỹ nhân vừa an ủi vừa nói: "Không sao, anh sẽ gϊếŧ nó cho em", nói rồi hắn ta giẫm lên người Tiêu Ngữ.

Tiêu Ngữ bị dọa, sợ hãi giãy giụa chạy thoát khỏi chân hắn ta.

Chạy thật xa rồi còn nghe thấy tiếng khóc của mỹ nữ, điều này khiến cho Tiêu Ngữ thành công trốn thoát hết sức tức giận.

Làm gì có con vật nào dễ thương hơn cậu. Cậu chính là hamster đó, là bé chuột mong manh dễ vỡ nhất có hiểu không hả!

Cũng không thể trách người qua đường nhìn nhầm, Tiêu Ngữ mang một bộ lông xám, không phải màu vàng hay trắng giống những bé hamster khác. Hơn nữa đã khá lâu rồi cậu không được tắm rửa, lông trên người càng ngày càng dơ và bẩn, không khác gì một con chuột cống cả.

Không thể không nói, tầm quan trọng của nhan sắc thật to lớn.

Tiêu Ngữ chạy một đường, vừa dừng lại nghỉ ngơi, bên tai lại nghe thấy một tiếng hét khác, sau đó cậu lại tiếp tục hành trình chạy trốn. Tiêu Ngữ chạy đến một nơi không có người, cậu không dám đi bộ, thận trọng chạy vào bãi cỏ bên cạnh.

Tiêu Ngữ thở phào nhẹ nhõm, cả thân hamster đều bị đám cỏ rậm rạp che khuất. Sau khi bình tĩnh, cậu vừa ăn hạt dưa dấu trong túi má vừa có chút chán nản nghĩ ngợi.

Dù không bị đánh chết nhưng cậu không dám thử vận may tìm người bao dưỡng lần nữa. Nếu lại chết thì cậu không biết mình còn có hy vọng sống lại hay không, tốt nhất là nên trở về với tự nhiên, tìm cách sinh tồn.

Đó là những gì Tiêu Ngữ nghĩ, còn thực tế khi nhìn về phía mặt trời đang chiếu rọi trên đỉnh đầu, cậu rất nghi ngờ mình có thể sống tốt trong hoàn cảnh này hay không.

Không, không, cậu không thể thiếu hy vọng như vậy được! Suy cho cùng, kiếp trước cũng là một con người, với bộ óc thông minh của nhân loại, chắc chắn cậu có thể sống sót.

Tiêu Ngữ tự cổ vũ bản thân, rồi chạy sâu vào trong bụi cỏ.

--------------------

Mặt trời dần ngả về hướng tây, từng đợt từng đợt dư âm tiếng ve sầu ríu rít trong ánh hoàng hôn mùa hạ, đan xen với ánh chiều tà nhẹ nhàng chiếu xuống mặt đất một lớp tia sáng ấm áp, làm tăng vẻ đẹp lãng mạn của một buổi chiều thường nhật.

Lúc này, Tiêu Ngữ không có tâm tư thưởng thức khung cảnh tuyệt đẹp đó. Cậu giờ vừa đói vừa khát, cũng không biết mình chạy tới nơi nào, phụ cận một cái hồ nước cũng không có, đừng nói nước uống, đến đồ ăn cũng không thấy bóng dáng.

Không có gì bởi nơi Tiêu Ngữ đang ở là không gian xanh trong khu biệt thự - chỗ có diện tích siêu rộng cùng một hàng cây xanh tươi tốt cao chót vót. Nếu Tiêu Ngữ là một con chuột bình thường, có lẽ cậu có thể sống sót, nhưng rốt cuộc thì cậu là một con chuột mang linh hồn con người, chuyện ăn hoa cỏ thực sự là việc cậu không thể làm được. Tiêu Ngữ nhìn về hướng có biệt thự ở xa xa, thầm nghĩ lẻn vào ăn một ít thức ăn, uống một ít nước cũng là một ý hay.

Lần trước bị đánh, lần này cậu không dám hành động thiếu suy nghĩ, cậu quan sát một lúc, thấy không có người ra vào biệt thự mới thở phào, ít người tức tỉ lệ cậu an toàn càng cao. Tiêu Ngữ từng được coi là người giàu có tầm trung trong xã hội, nhưng xét về quy mô và dáng vẻ độc đáo của căn biệt thự này, nó đã nằm ngoài tầm với của cậu ở kiếp trước. Tiêu Ngữ nghĩ đây có thể là một trong những bất động sản thuộc quyền sở hữu của ai đó, không chừng bên trong còn không có ai sống, vừa lúc có lợi cho cậu.

Nhìn thấy bầu trời đang dần chuyển đen, Tiêu Ngữ khẽ cắn môi đi theo dây thường xuân bám trên tường, trèo vào biệt thự qua cửa sổ tầng một. Thật may khi cửa số này thông với phòng bếp, sau khi từ cửa số nhảy xuống bệ bếp, cậu nín thở thăm dò xung quanh, một người đều không có.

Tiêu Ngữ một bên cảm thán, một bên mở ra vòi nước.

Ào ào - -

Khát suốt một ngày, Tiêu Ngữ không nhịn được nhảy vào tắm, cậu uống đến no căng, cảm thấy nhân sinh, à không chuột sinh hết sức viên mãn.

Không biết lần sau còn may mắn như vậy nữa không, Tiêu Ngữ thở dài rồi tắt vòi nước.

Nhân cơ hội này tìm một chút đồ ăn trong đây mang đi, không biết được lần tới đi địa bàn nhân loại kiếm thức ăn là lúc nào đâu.

Nghĩ như vậy, Tiêu Ngữ thả người nhảy xuống từ bệ bếp cao bằng nửa con người. Cậu hình như đã quên mất rằng bây giờ mình chỉ là một con hamster dài chưa tới 10cm.

Bang!

Bé chuột hamster mềm mềm cuộn thành một quả cầu lông, lăn vài vòng trên mặt đất, rồi hoa hoa lệ lệ mà tự làm mình bất tỉnh.