Chương 3

Vì dự án không thuận lợi, Nhan Cẩn về nhà muộn hơn thường ngày. Bước vào căn nhà trống vắng tối đen như mực, không hiểu sao hắn cảm thấy thật cô độc và tịch mịch, hắn nghĩ tới việc mình có nên tìm một người bạn giường hay không.

Ý nghĩ ấy chỉ kịp xuất hiện trong đầu một giây liền nhanh chóng bị dập tắt, nói thật từ trước đến nay hắn vẫn luôn phản cảm đối với việc giao dịch thể xác này. Chưa kể tới tổ tiên các thế hệ trước của Nhan gia có tiếng là chung thủy một đời, "truyền thống tốt đẹp" có phần mỉa mai này cũng không thể bị phá hỏng trong tay hắn.

Rạng sáng 1 giờ.

Tắm rửa xong, Nhan Cẩn có chút đói bụng, chân hướng phòng bếp mà đi, hắn từ trong tủ lạnh lấy ra hai quả cà chua rồi bật đèn lên.

Lạch cạch, cà chua rơi xuống.

Trên nền gạch sáng bóng như dự kiến xuất hiện một vũng nước, mà ở trung tâm lại nằm một con chuột xám toàn thân ướt nhẹp.

Chủ tịch Nhan lá gan không nhỏ, càng không sợ hãi loài sinh vật này, phản ứng đầu tiên của hắn không phải cầm lấy cây chổi quét nó đi mà là ngạc nhiên khi thấy trong căn nhà mỗi tuần đều được dọn dẹp sạch sẽ đến cả một con gián còn không thấy, vậy mà giờ lại xuất hiện một con chuột.

Ôm theo nghi vấn, Nhan Cẩn thực mau phát hiện ra khác thường qua bộ dạng của Tiêu Ngữ.

Ừm, cái đuôi ngắn đến mức như không có, toàn thân tròn vo nho nhỏ xù xù, không có râu, đây không lẽ là.... hamster?

Chó mèo đi lạc khá phổ biến, còn hamster đi lạc thì là lần đầu tiên hắn thấy. Hay đây là chuột Mickey nhỉ?

Nhan Cẩn thấy thú vị, hắn đi vòng quanh con chuột đang nằm bất động, nhìn vào đôi mắt nhắm chặt của nó, thắc mắc có khi nào nó chết rồi.

Cùng lúc đó, Tiêu Ngữ trong cơn hôn mê, bị ánh sáng kí©h thí©ɧ, mơ mơ màng màng tỉnh lại, đôi mắt nhỏ đậu xanh khẽ chớp chớp, một lúc sau ánh nhìn trở nên rõ ràng hơn. Và rồi, Tiêu Ngữ và Nhan Cẩn một chuột một người mà chạm mắt nhau.

Chít chít!! Cứu mạng a!

Tiêu Ngữ hét lên một tiếng rồi đứng lên bỏ chạy, cậu chạy vòng tròn rồi không cẩn thận giẫm vào vệt nước trên sàn và thế là bé chuột hamster cứ thế mà trượt chân và ngã lộn nhào ra đó.

Nhan Cẩn lùi về sau vài bước, nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của con hamster nhỏ đang hoảng sợ, không khách khí mà cười lớn.

Tiêu Ngữ choáng váng ngã xuống, nhất thời không đứng dậy được, chỉ có thể nằm ngửa, mở to mắt, không tiếng động mà lên án nơi phát ra tiếng cười.

Nhan Cẩn cười đủ rồi, tại chỗ ngồi xổm xuống, đẩy quả cà chua rơi xuống sàn về phía Tiêu Ngữ. Cậu nương theo đứng dậy, vẻ mặt ngơ ngác ôm lấy quả cà chua có kích thước không khác biệt lắm so với mình, ngốc manh mà chớp chớp mắt.

"Được rồi, đây là đồ để hối lộ nhóc, từ nay về sau nhóc sẽ là thú cưng của ta."

Nhan Cẩn vẫn đang cười, nhưng không hiểu sao cậu lại cảm thấy cả sống lưng đều ớn lạnh.

Đối mặt với nụ cười quen thuộc này, Tiêu Ngữ không phải nghĩ tới cuộc sống tương lai về sau được bảo đảm, mà là (¬▂¬)

Cư nhiên là hắn!!

Tiêu Ngữ nhận ra Nhan Cẩn.

Giám đốc điều hành của YL, tập đoàn trang sức hàng đầu ở thành phố S, là người giàu đứng thứ bảy trên bảng xếp hạng phú hào cả nước - Nhan thị Nhan Cẩn. Hiện tại hắn mới 29 tuổi, nhưng đã công thành danh toại, trên người cất chứa cả một gia tài khổng lồ.

Tiêu Ngữ khi còn là con người, địa vị cũng không hề thấp, được biết đến là nhà thiết kế thiên tài trẻ tuổi nhất. Cậu cũng từng tiếp xúc khá nhiều với Nhan Cẩn, tuy chỉ gặp ở một vài hội nghị lớn và những buổi tiệc của tầng lớp thượng lưu. Đó cũng chính là lý do cậu không thể nhận ra đối phương từ cái nhìn đầu tiên, có một sự chênh lệch vô cùng lớn giữa hình tượng vị CEO lạnh lùng trong bộ vest kết hợp với giày da đắt tiền cùng con người đang mặc áo tắm rộng thùng thình trước mặt này.

Tiêu Ngữ nghiến răng nghiến lợi, nếu cậu bây giờ mà là một con động vật ăn thịt có lực công kích thì có lẽ cậu đã nhào lên cắn chết hắn rồi.

Đúng vậy, Tiêu Ngữ là một trong số những người cực kì ghét Nhan Cẩn. Sở dĩ cậu ghét hắn tới vậy vì các nhà thiết kế dưới quyền hắn đã đạo bản thảo thiết kế của cậu, còn không phải một lần hai lần, mà mỗi nửa năm một lần.