Chương 4

Ghê tởm hơn chính là, mỗi lần Tiêu Ngữ lấy can đảm đối đầu với Nhan Cẩn, cậu luôn bị đối phương chế nhạo, không còn cách nào khác mà phải bỏ đi trong tuyệt vọng vì không có bằng chứng nào. Chưa bao giờ cậu quên được cái nụ cười tiêu chuẩn ngoài cười nhưng trong không cười của hắn.

Tiêu Ngữ không ngờ dù không còn là người nữa, nhưng cậu vẫn phải đối mặt với khuôn mặt cậu ghét nhất ấy. Nếu sớm biết căn biệt thự này là của Nhan Cẩn, chắc chắn dù có phải đói chết khát chết ngoài đường cũng tuyệt đối không bao giờ bước vào.

Tiêu Ngữ bỗng nhiên nghĩ tới định luật Murphy nổi tiếng. Những điều gì xấu có khả năng sẽ xảy ra thì nhỏ đến đâu nó cũng có thể xảy ra. Hiển nhiên Tiêu Ngữ không tài nào thoát được định luật, có nhiều nhà như thế để chọn, cố tình cậu lại đi vào ngôi nhà này để rồi giờ bị bắt lại.

Cậu không biết rằng sau khi biến thành hamster, hoạt động tâm lý sẽ ảnh hưởng tới cơ thể, chẳng hạn như khi tức giận đến mức muốn nổ tung, biểu hiện bên ngoài sẽ run rẩy không ngừng.

Nhan Cẩn nhìn Tiêu Ngữ đang run run trước mặt, trầm ngâm suy nghĩ. Con chuột hamster này chắc chắn không phải chuột hoang, có vẻ nó được ai đó nuôi dưỡng rồi bất cẩn trốn ra ngoài. Cho dù biết nó đi lạc, Nhan Cẩn cũng không có ý định trả nó về.

Nếu để mất thì nghĩa là chủ nhân ban đầu vô trách nhiệm. Bây giờ hắn nhặt được, con hamster này đã thuộc về hắn, người khác không cần nghĩ đến.

Tiêu Ngữ còn muốn dùng ánh mắt công kích Nhan Cẩn, nhưng giây tiếp theo, cậu đã bị bàn tay của người nào đó đỡ lên, chưa kịp nghĩ gì cậu liền há miệng cắn xuống.

"Ưh..."

Chưa kịp dùng sức, sau gáy Tiêu Ngữ liền đau nhức, không cam lòng mở miệng ra, ngước mắt lên đã nhìn thấy vẻ mặt u ám sắp tỏa khí đen của Nhan Cẩn.

Hừ, đừng tưởng rằng như vậy anh đây sẽ sợ hãi.

Tiêu Ngữ dần thả lỏng người, nhưng lực tay giữ gáy cậu vẫn không hề thay đổi, Nhan cẩn nhấc bé chuột lên đặt trên vai, khiến con chuột nào đó khϊếp sợ vì khoảng cách quá cao.

Thật đáng sợ, sao lại cao quá vậy!!!

Nếu là người, độ cao này không là gì, nhưng bây giờ cậu là một con hamster, cái loại động vật có tổng chiều dài không quá 10cm, được một người đàn ông cao ít nhất 1.8m để trên vai, từ đây nhìn xuống thôi cũng đủ dọa cậu hôn mê.

Đã thế Nhan Cẩn còn thêm mắm dặm muối: "Cắn nữa ta liền ném nhóc xuống."

Tiêu Ngữ vốn đã sợ chết khϊếp, nghe xong càng sợ đến mức cứng đơ như pho tượng, không dám quay đầu cắn người.

Nhan Cẩn một tay ôm Tiêu Ngữ, một tay nắm quả cà chua rời khỏi bếp, mang cậu đến một nơi cậu không thể tưởng tượng được. Đó chính là phòng ngủ.

Tiêu Ngữ không thích Nhan Cẩn nhưng cậu vẫn rất tò mò về phòng ngủ của hắn.

Trong giới thời trang, «Lưu Hỏa» là tạp chí nổi tiếng chuyên về những tin đồn trong giới. Mỗi lần có cuộc bầu chọn các vị kim cương còn độc thân của giới thời trang, Nhan Cẩn của Nhan thị luôn chiếm vị trí đầu bảng với số phiếu nhiều gấp đôi hạng hai.

Trừ ngoại hình đẹp, giàu có và trẻ tuổi, Nhan Cẩn nổi tiếng là người không gần nữ sắc, giữ mình trong sạch. Có thể nói phòng ngủ của Nhan Cẩn ngoại trừ người giúp việc ra thì chưa từng có người nào thấy được. Con người này xuất chúng đến nỗi thiên hạ phẫn nộ, lại không có dính một tin đồn tình ái nào, quả thật giống như một miếng bánh bao thơm ngon khổng lồ rơi ra một chút nhân, chỉ cần lộ ra một tí tin tức riêng tư thôi là y như rằng sẽ bị những thiên kim tiểu thư như hổ rình mồi mà điên cuồng lao vào cấu xé.

Cơ hội bước vào phòng ngủ của Nhan Cẩn là điều không thể gặp cũng không thể cầu. Vậy nên Tiêu Ngữ rất ra sức mở to hai mắt để quan sát.

Đồ vật trong phòng không nhiều lắm, thoạt nhìn rất trống trải, bên cạnh cửa sổ có để một cây đàn piano màu đen kết hợp với rèm cửa mỏng màu sáng và một chậu xương rồng bà trên ban công, rất ấm áp.

Giữa căn phòng là một chiếc giường đôi màu nâu sẫm theo phong cách cổ điển, tấm chăn bông được trải gọn gàng và những chiếc gối được đặt ở vị trí thích hợp. Phía sau giường là giá sách gắn trong tường, hai bên là tủ quần áo. Tới gần cửa phòng là một chiếc bàn với một chiếc laptop cùng một chiếc ghế xoay, ngoài ra còn có ánh sáng dịu nhẹ phát ra từ chiếc đèn chùm khổng lồ lạ mắt ở phía trên.

Nó không lộng lẫy như mong đợi cũng không có nét thẩm mỹ tân thời rõ ràng. Tuy vậy, căn phòng của Nhan Cẩn mang đến cho Tiêu Ngữ cảm giác rất thoải mái, hoàn toàn khác với cảm giác mà hắn mang lại cho mọi người.

Và có một thứ trong căn phòng này rất đặc biệt so với những đồ nội thất thông thường khác. Đó chính là thảm lông dưới chân.

Đây không phải là một tấm thảm Ba Tư bình thường, nó được thiết kế và tùy chỉnh bởi một nhà thiết kế chuyên nghiệp. Có thể vì trực giác của nhà thiết kế, khi vào phòng Tiêu Ngữ đã bị hấp dẫn bởi tấm thảm độc đáo này ngay từ ánh nhìn đầu tiên, nhưng rồi cậu nhận ra tấm thảm này không do phải mình thiết kế sao! :))

«Le Temps des cathédrales»

Dòng chữ được in trên tấm thảm tổng thể màu nâu nhạt, phông chữ tinh tế đẹp đẽ đặc biệt đánh thức kí ức Tiêu Ngữ.

Tuy công việc chính của Tiêu Ngữ là thiết kế trang sức, nhưng vài năm qua cậu cũng nhận một vài đơn thiết kế khác vì thiếu tiền. Chủ đề của tấm thảm này là nhà thờ thời đại, sử dụng vở opera trứ danh «Notre-Dame de Paris» làm tư liệu để phác họa. Dòng tiếng Pháp ở chính giữa thảm được cậu thiết kế có kiểu dáng tương đồng với hoa văn độc đáo của cửa sổ kính màu của nhà thờ. Tấm thảm là tác phẩm thiết kế thời đại học của Tiêu Ngữ, lúc ấy còn thấy không tồi mà hiện tại lại thấy chỗ nào cũng không tốt.

Nhưng chưa kịp xem xét tác phẩm của bản thân một cách nghiêm túc thì cậu đã bị ném lên giường lớn ở giữa phòng.

Đúng vậy, chính là cái kiểu ném thẳng một cách không thương tiếc.