Chương 6

Nhan Cẩn hờn dỗi không ngủ được nữa, hắn xỏ dép xuống giường, việc đầu tiên hắn làm không phải là đánh răng mà đi đến chiếc tủ cạnh giường ngủ, cầm lấy quả cà chua, đưa lên miệng cắn một miếng lớn.

Bịch.

Quả cầu lông màu xám ngã xuống tủ đầu giường.

Tiêu Ngữ giật mình chớp chớp mắt. Điều đầu tiên cậu nhìn thấy khi tỉnh dậy là Nhan Cẩn đang ăn cà chua bên cạnh giường.

Mọi người thắc mắc vì sao Tiêu Ngữ lại ngủ cạnh quả cà chua sao?

Nguyên nhân là do đêm qua Nhan Cẩn chỉnh nhiệt độ điều hòa quá cao, làm một con hamster được bao phủ bởi lớp lông dày, Tiêu Ngữ bị nóng làm tỉnh, mơ màng chạy từ chiếc gối ấm áp đến chiếc tủ cạnh giường và ngủ quên bên cạnh quả cà chua mát lạnh.

Khi còn ở một mình, Tiêu Ngữ có thói quen ôm gối khi ngủ, dù có biến thành chuột, trong tiềm thức cậu vẫn tìm kiếm thứ gì đó để ôm nên cuối cùng vẫn bám vào quả cà chua không thoải mái lắm mà ngủ.

Không ngờ cậu ngủ chưa bao lâu đã bị Nhan Cẩn đột nhiên phát điên đánh thức.

Lông tơ khắp người Tiêu Ngữ dựng lên, cậu cảnh giác sợ Nhan Cẩn sắp làm gì.

Nhan Cẩn hiển nhiên sửng sốt trong giây lát. Hắn tưởng con hamster đã chạy trốn, hóa ra nó vẫn còn ở đây.

Tổng giám đốc Nhan không hiểu tập tính của hamster nên cũng không nghĩ tới vấn đề điều hòa. Hắn liếc nhìn quả cà chua thiếu mất vài miếng trong tay, cong môi rồi đặt lại trước mặt Tiêu Ngữ:

"Nếu nhóc không muốn chia tay "tiền" bán thân của mình thì nhớ giữ nó cẩn thận vào."

Nhan Cẩn đặt cà chua xuống, tâm trạng vui vẻ đi vào phòng tắm, trên đường lấy điện thoại di động từ dưới đất lên, bấm vài cái rồi ném lên giường.

Để lại Tiêu Ngữ vẻ mặt bối rối đứng một mình hoài nghi chuột sinh.

--------------------

Sau khi Nhan Cẩn tắm rửa thay quần áo xong, hắn cầm túi xách trực tiếp đi đến công ty, không để ý đến con hamster vẫn còn trong phòng.

Tiêu Ngữ có chút đói bụng, nhìn quả cà chua bị ăn dở, cực kì ghét bỏ. Cậu chắc chắn Nhan Cẩn không biết làm bữa sáng nên hắn chỉ có thể ra ngoài mua rồi đem tới công ty ăn.

Cậu vô cùng nhớ hương vị của bánh quẩy, sữa đậu nành, bánh trứng và đậu hũ hoa(1) ở trước cổng công ty, không biết sau này cậu còn cơ hội ăn chúng không.

(1) Đậu hũ hoa: hay còn gọi là tào phớ, là món ăn bắt nguồn từ Trung Quốc được làm từ đậu nành.

Tiêu Ngữ thở dài, sau đó nhảy trở lại giường, nhấc một góc chăn bỏ xuống mặt đất, cẩn thận giẫm lên chăn rồi trượt xuống.

May mắn thay, cậu không phải là một con chuột đồng bình thường, nếu không bị Nhan Cẩn ngược đãi không cho ăn như vậy thì đã chết từ lâu rồi.

Dù sao Nhan Cẩn cũng không có ở đây, Tiêu Ngữ đành ngậm ngùi tự mình tìm đồ ăn trong biệt thự. Hiện tại cậu đã thành công định cư ở nhà Nhan Cẩn, khả năng chết đói vì thiếu lương thực đã giảm xuống mức rất thấp.

Nhan Cẩn ra ngoài cũng tiện tay đóng luôn cửa phòng ngủ, với sức lực của Tiêu Ngữ, muốn mở cửa là không thể.

Về phần nước uống, phòng tắm gắn liền với phòng ngủ, cậu cũng biến thành chuột rồi, cần gì lo lắng về nước máy và nước khoáng nữa. Còn về đồ ăn thì phải xem Nhan Cẩn người này có thói quen để đồ ăn vặt trong phòng ngủ hay không đã.

Tiêu Ngữ thử mở tất cả các ngăn kéo có thể mở ra và xem xét chúng, ngoại trừ một ít giấy, bút, sách và những vật dụng cần thiết hàng ngày, trong phòng Nhan Cẩn chẳng có gì khác.

Nghĩ tới buổi tối thời điểm Nhan Cẩn đói bụng, chỉ có thể lấy ra hai quả cà chua từ trong tủ lạnh thì làm sao hắn có thể dự trữ thêm cái gì nữa?

Tiêu Ngữ buồn bã quay lại tủ đầu giường, chán nản nhìn quả cà chua trước mặt.

Chẳng lẽ cậu chỉ có thể dựa vào cái này để vượt qua hôm nay sao?

Cái này đã bị Nhan Cẩn cắn, thật ghét.

Chăm chỉ tìm kiếm một hồi, cậu vẫn không thu hoạch được gì, cậu vừa đói vừa bắt đầu cảm thấy buồn ngủ bởi Tiêu Ngữ mới được nghỉ ngơi có mấy giờ.

Mấy ngày nay cậu lo lắng không có người nhận nuôi nên ngủ cũng không được tốt, Tiêu Ngữ nghĩ nghĩ, đây là buổi sáng hiếm hoi cậu không phải vội vã sinh tồn, chẳng bằng mình cứ tận hưởng thời khắc nhàn nhã này đi.

Lần này cậu cơ trí mà đi tới chỗ để điều khiển điều hòa, cầm lấy điều khiển giảm xuống 22°C rồi nằm xuống gối.

Trước khi ngủ, Tiêu Ngữ thầm nghĩ đến việc được Nhan Cẩn nuôi, tuy rằng nếu muốn có thể trốn khỏi đây bất cứ lúc nào, nhưng sau khi trốn thoát thì cậu sẽ sống như thế nào?

Mặc dù Nhan Cẩn là người cậu không muốn đối mặt nhất, nhưng bảo quay trở lại xã hội loài người quen thuộc, Tiêu Ngữ thực sự không còn dũng khí để tiếp tục lang thang ngoài đó.

Nóng Có điều hòa, khát có nước, và đói bụng thì có – – cà chua, không phải cuộc sống hằng mong ước hay sao?

Quên đi, đến khi có nơi nào tốt hơn để đi thì giờ cứ miễn cưỡng mà thừa nhận Nhan Cẩn là chủ nhân đi.

Nghĩ lại nghĩ, Tiêu Ngữ liền thỏa mãn ngủ mất mấy tiếng đồng hồ, mãi đến khoảng ba giờ chiều mới tỉnh lại.