Chương 8

Hơn nữa, dựa vào ấn tượng của cậu về Nhan Cẩn khi còn là con người, hắn dường như không phải là người sẽ biết quan tâm đến động vật.

Tiêu Ngữ đoán cô giúp việc này là một con sen hamster nên mới có kinh nghiệm.

Lúc này, Tiêu Ngữ lựa chọn không để ý đến người giúp việc mà Nhan Cẩn thuê có quyền thay đổi chỉ thị của ông chủ hay không, tóm lại cứ đặt lên bàn cân những gì mình cho là hợp lý nhất.

Người hầu lấy chăn của Nhan Cẩn đi, từ trong tủ đem ra một chiếc mới, trải ra giường rồi rời khỏi phòng mà không động vào bất cứ đồ vật nào.

Ngôi nhà mới của Tiêu Ngữ được đặt trên mặt đất, trong căn phòng ngủ đơn giản và trưởng thành như vậy, một chiếc l*иg hamster màu hồng trông không hề ăn nhập với không gian này chút nào.

Tầm nhìn trên mặt đất không tốt, Tiêu Ngữ chỉ có thể nhìn thấy gầm giường tối tăm. Điều tệ hơn là chiếc l*иg chỉ mở được từ bên ngoài, cậu cứ thế bị nhốt, không có biện pháp nào để thoát ra.

L*иg có một tầng, trên mặt mùn cưa được rải khắp l*иg là một ngôi nhà nhỏ đơn giản, một bát đựng đầy ắp thức ăn bằng nhựa và một hộp xà phòng chứa đầy cát tắm, bên cạnh l*иg treo một bình nước uống, tất cả đều chỉ có thế, Tiêu Ngữ bị cầm tù, không còn cách nào khác đành phải cuộn tròn ủy khuất mà gặm hạt dưa.

Dù đã chuẩn bị tinh thần từ lâu để trở thành thú cưng của con người nhưng cậu vẫn cảm thấy khó chịu khi quyền tự do của mình bị hạn chế.

Tiêu Ngữ tự nhủ, sự khó chịu này chỉ là tạm thời, cậu phải thích nghi với cuộc sống bị nhốt trong l*иg càng sớm càng tốt để tồn tại, dù chủ nhân có phải Nhan Cẩn hay không thì cậu cũng sẽ không quay lại được sinh hoạt lúc trước.

Nhưng... Nhan Cẩn rõ ràng là một ông chủ lớn, tại sao lại cho cậu một cái l*иg đơn giản như vậy, cái tên bạo chúa keo kiệt này!

Tất cả đều là lỗi của Nhan Cẩn.

Tiêu Ngữ vô lý đổ hết mọi trách nhiệm lên Nhan Cẩn.

--------------------

Một ngày buồn tẻ trôi qua với việc ăn ngủ của Tiêu Ngữ, cậu nóng lòng mong Nhan Cẩn sớm về nhà, đem cậu thả ra.

Có lẽ ông trời đã nghe thấy lời cầu nguyện của Tiêu Ngữ, Nhan Cẩn - người hôm qua làm việc cả đêm, hôm nay đã tan làm sớm.

Nghe thấy âm thanh ngoài cửa, Tiêu Ngữ đang uể oải bỗng nhấc lên tinh thần.

Nhan Cẩn bước vào phòng, thoạt nhìn thấy l*иg hamster nằm trên sàn, nhíu mày thật chặt.

Để tiện quan sát các hoạt động của hamster, hầu hết các mặt bên của l*иg đều được thiết kế trong suốt, chỉ có phần đế và mặt trên có màu hồng chói mắt, ngoài ra trên l*иg còn trang trí đèn huỳnh quang hình trái tim, không chỗ nào không tạo cảm giác dễ thương đúng chuẩn phong cách của thiếu nữ. Nhưng kiểu thiết kế này ở trong mắt một tổng tài cao lãnh đầy nam tính quả thực cay mắt vô cùng.

Trong căn phòng riêng giản dị hiện đại, một cái l*иg hồng phấn không chỉ đơn giản phá tan thị giác cân bằng mà phải nói nó là sự tồn tại mang tính hủy thiên diệt địa mới đúng. Lúc này, Nhan Cẩn cảm thấy rất hối hận khi giao phó một việc nhỏ quan trọng như vậy cho người khác làm. Hắn đi tới cái l*иg, túm lấy Tiêu Ngữ đang lay lay l*иg để xoát độ tồn tại, sau đó nhấc l*иg ném ra ngoài cửa.

Mất đi chiếc l*иg hạn chế tự do, Tiêu Ngữ ngây thơ mà thầm khen ngợi Nhan Cẩn trong lòng. Nhưng cậu lại không biết rằng nếu không có l*иg thì bản thân sẽ không còn bát thức ăn và nước để uống nữa.

Nhan Cẩn không vội đặt Tiêu Ngữ xuống mà trực tiếp ôm lấy cậu bước vào phòng tắm, rồi để cậu dưới vòi nước.

Tiêu Ngữ: (ー_ー゛)

Như người ta vẫn thường nói, khi có việc gì mới xảy ra, lần đầu chưa quen thì lần hai rồi cũng sẽ trở nên quen thuộc mà thôi.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ và lau khô hamster, Nhan Cẩn đặt Tiêu Ngữ lên bàn, cầm điện thoại lên xem tin nhắn trên WeChat rồi bước vào phòng tắm.

Tiêu Ngữ, người cuối cùng cũng được tự do sau khi bị giam cầm suốt một ngày, cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Cậu đi vòng quanh bàn làm việc và chợt nhìn vào chiếc điện thoại di động được Nhan Cẩn để lại.

Điều này cũng là sự bất cẩn của Nhan Cẩn, dù điện thoại của hắn được thiết lập chế độ khóa màn hình nhưng hắn lại không tắt máy ngay sau khi đọc WeChat, việc đó đã khiến Tiêu Ngữ lợi dụng sơ hở thành công.

Tất nhiên, cũng không thể trách hắn được. Một con người thì làm sao có thể tưởng tượng được việc một con chuột có thể xem hiểu điện thoại.

Tiêu Ngữ giơ chân lên vào giây cuối cùng trước khi màn hình tắt. Cậu lo lắng, tự hỏi liệu chuột có thể sử dụng màn hình cảm ứng hay không, nhưng ông trời không phụ lòng cậu, cậu thực sự có thể điều khiển nó.

Đây chính là điện thoại của Nhan Cẩn đó! Nguồn gốc mọi bí mật của vị tổng tài lạnh lùng và đầy bí ẩn ấy đều được cất giấu bên trong!