Chương 6: Yêu Quái Đều Phải Bị Bắt

Vũ Văn Thiên Thụy để heo con ra xa khỏi vị trí nhạy cảm của mình, thấp giọng nói: "Sau này mày là heo của tao, tao sẽ đặt tên cho mày."

Tru Thiên Nhi liền ngẩng đầu, cảnh giác nhìn đối phương, sợ anh đặt cho mình cái tên kỳ quặc.

Thấy ánh mắt cô, khóe miệng người đàn ông co giật, không nhịn được búng nhẹ đầu cô, giọng châm biếm: "Mày không tin toa à? Hay là tự mày đặt tên... hay mày đã có tên rồi?"

Tru Thiên Nhi liền lúng túng, tất nhiên là cô có tên, nhưng làm sao nói cho người này biết?

Nếu giờ mình mở miệng nói tiếng người, không biết đối phương có bị dọa sợ không?

"Haha, thôi bỏ đi, tao nói chuyện với mày làm gì, dù mày có hiểu tao nói thì tao cũng không hiểu mày nói gì." Vũ Văn Thiên Thụy đột nhiên cười, cảm thấy mình thật ngốc, lại đi nói chuyện với một con heo.

"Grừ grừ grừ!" Đó là vì anh quá ngốc, Quý cô Heo không muốn anh hiểu!

Tru Thiên Nhi kiêu ngạo grừ một tiếng, Vũ Văn Thiên Thụy vuốt đầu cô, tiếp tục tự nói: "Gọi mày là gì nhỉ? Heo con? Hay là Grừ Grừ? Nhóc lải nhải?"

"Grừ!" Mấy cái tên này thật tệ, gọi anh là Đồ Ngốc, anh có thích không?

"Mày không hài lòng?" Vũ Văn Thiên Thụy nhướng mày, mặc dù thời gian ở cùng con heo này không lâu, nhưng anh phát hiện ra rằng, có những lúc anh dường như hiểu được ý của con heo này, thật kỳ diệu.

Tru Thiên Nhi nghĩ một lúc, rồi bắt đầu quan sát xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở nửa trái dưa hấu đã ăn dở, sau đó cô bắt đầu một động tác kỳ lạ.

Tru Thiên Nhi dùng móng heo vỗ một cái, trái dưa hấu vốn chỉ cắm một cái ống hút liền vỡ làm đôi, sau đó cô chui cả mũi lẫn miệng vào dưa hấu, grừ grừ grừ, ăn gần hết nửa trái dưa hấu.

Tốc độ ăn dưa khiến Vũ Văn Thiên Thụy phải ngạc nhiên.

Tất nhiên, điều làm anh ngạc nhiên hơn là cái ống hút được cắm vào bằng cách nào và một con heo mạnh đến mức nào để vỗ nát trái dưa hấu.

Vũ Văn Thiên Thụy nheo mắt suy nghĩ, không ngăn cản hành động của con heo nhỏ. Tru Thiên Nhi sau khi ăn hết nửa trái dưa hấu, bắt đầu phì phì nhả hạt, tạo thành chữ "Thiên" hoàn chỉnh trước mặt người đàn ông.

Ồ, đây không chỉ là một con heo biết nghe tiếng người, mà còn là một con heo biết viết chữ Hán, thật sự rất có văn hóa~

Với tình hình như vậy, Vũ Văn Thiên Thụy không biết nên nói con heo này ngốc hay thông minh. Nếu nói ngốc, thì nó có thể hiểu tiếng người và biết viết chữ. Nhưng nếu nói thông minh...

"Yêu quái đều phải bị bắt giữ, nhất là yêu quái biết viết chữ."

Bình thường Vũ Văn Thiên Thụy rất ít nói chuyện, chứ đừng nói đến những lời vô nghĩa, nhưng đối với con heo này, anh lại có hứng thú nói chuyện, luôn muốn trêu chọc nó vài câu, cảm giác này, ngay cả anh cũng thấy mới mẻ.

Yêu quái vừa viết xong chữ liền cứng đờ chân, nhưng rất nhanh, yêu quái đại nhân liền phản ứng, tức giận grừ hai tiếng với Vũ Văn Thiên Thụy. Người đàn ông xấu xa này lại muốn dọa mình, thật nghĩ mình bị dọa mà lớn lên sao?

"Haha..." Tiếng cười vui vẻ phát ra từ miệng Vũ Văn Thiên Thụy, chính anh cũng quên mất, đã bao lâu rồi mình không cười như vậy.

Vũ Văn Thiên Thụy, tổng tài tập đoàn Vũ Văn, mặc dù mới hai mươi bốn tuổi, nhưng là một trong những thanh niên tài giỏi nổi tiếng toàn cầu, luôn nằm trong top ba của bảng xếp hạng độ nổi tiếng trên toàn cầu, là người chồng trong mộng của vô số phụ nữ. Nhưng người đàn ông tài sắc vẹn toàn, quyền lực vô biên này lại có quá khứ đầy bi thảm.

Kể từ khi anh chào đời, từng người thân trong dòng họ lần lượt qua đời - Mẹ khó sinh, cha tai nạn xe, ông nội bị nhồi máu cơ tim, bà nội trầm cảm mà chết, ngay cả ông bà ngoại cũng chết vì lở đất khi du lịch, chỉ để lại một khối tài sản lớn, để anh một mình cô độc giữ lấy.

Chính vì vậy, tính cách của anh ngày càng lạnh lùng, cô độc.

"Vậy sau này mày sẽ được gọi là Tiểu Thiên Nhi, cái tên này nghe cũng hay."

Ọc ọc~

Tiếng động khá ngượng ngùng vang lên, Tru Thiên Nhi ban đầu nghĩ là mình đói, nhưng sờ bụng mình, tròn tròn, căng căng, giống như nửa trái dưa hấu vừa ăn, nên có lẽ không phải mình đói.

"Grừ?"

Anh không thể tự nuôi mình, làm sao nuôi heo tốt được?

Tru Thiên Nhi nghi ngờ nhìn Vũ Văn Thiên Thụy, đầu tiên nghĩ đến vấn đề đồ ăn của mình, quả là một kẻ tham ăn.

"Khụ, mày cũng đói rồi phải không, chờ một chút, tao sẽ nấu cho mày ăn."

Khuôn mặt Vũ Văn Thiên Thụy ửng đỏ, nhưng cố gắng giữ vững, tìm một cái cớ cho mình, vẻ mặt nghiêm túc thẹn thùng này, trong mắt con heo nhỏ nào đó thật sự rất buồn cười.

"Grừ grừ!"

Haha, anh là một con người dễ xấu hổ, Quý cô Heo là con heo tốt, không vạch trần anh đâu~