Chương 17: Tỷ đệ tương tàn

“Nương ta là Lũng Tây Hầu phu nhân, ta là nhi tử của Lũng Tây Hầu phu nhân, Phùng di nương chỉ là nô tài không có liên hệ gì với ta.”

“Lũng Tây Hầu phủ sau này đều là của ta, Lũng Tây Hầu phu nhân nói các hài tử khác so với ta đều kém cỏi.”

“Nhị tỷ mỗi tháng đều sẽ cho ta bạc uống rượu, ngân lượng này không thể để Thương Hảo Hảo cầm về Phùng gia.”

Thời điểm trong phủ phát ngân lượng tiêu xài trong tháng, Thương Hoàng dựa theo lời nói như vậy đáp ứng Phục Oản. Hắn nghĩ Phùng di nương đã cùng nam nhân bỏ trốn, sẽ không lấy tiền về Phùng gia vì thế liền đổi thành tỷ tỷ mình. Phục Oản vừa lòng, hắn mới có thể nhận được ngân lượng tháng này.

Thương Hoàng vô cùng lo lắng mở túi tiền ra, phát hiện số bạc không đúng.

“Tỷ tỷ, tháng trước đã nói cho 50 lượng, như thế nào lại biến thành 30 lượng?” Thương Hoàng nhìn phía Phục Oản.

Phục Oản khóc lóc kể lể nói: “Còn không phải do tỷ tỷ tốt của ngươi sao? Tháng này chỉ có 30 không hơn đâu.”

“Muội ấy biết ta mỗi tháng cho ngươi 50 lượng uống rượu, liền tới náo loạn hết lên. Mỗi tháng 50 lượng bạc, muội ấy muốn lấy đi 35 lượng, chỉ để lại cho ngươi 15 lượng! Ta khuyên can mãi, nói đệ đệ còn nhỏ, lại không có mẹ ruột thì đưa nhiều chút có sao? Lúc này muội ấy mới đồng ý lấy 20 lượng để lại cho ngươi 30 lượng.”

Thương Hoàng vừa nghe, liền nóng nảy: “Ta biết ngay mà! Ta có tìm tỷ ấy vài lần, tỷ tỷ ngươi đoán thế nào? Đến cửa cũng không cho ta bước vào, còn sai nha hoàn cầm chổi đuổi ta! Còn nói cái gì ‘nam nữ khác biệt’, cũng không tự biết bản thân mình……

Thương Hoàng vẫn chưa nói rõ ra, chỉ nắm chặt tay mà bực tức.

“Ta nói nhị tỷ, người cũng thật là, như thế nào lại để tam tỷ khi dễ? Trong phủ có trên có dưới, người là tỷ tỷ, hiện giờ lại giúp mẫu thân quản lí sự vụ trong phủ phải kiên quyết một chút!”

“Có đòi tiền người lại trực tiếp cho?” Thương Hoàng nói.

Phục Oản lau nước mắt trả lời: “Bằng không thì sao? Ta không có biện pháp gì. Nếu không thuận theo muội ấy, phụ thân liền nhận được thư cáo trạng nói ta không quản được ngươi, không biết quản tiền trong phủ.”

“Lại nói ‘nhị tỷ tỷ mỗi ngày đều cho Hoàng nhi tiền uống rượu, cố ý dạy hư đệ’, ỷ vào chính mình là đích nữ, khinh thường con vợ lẽ’, phụ thân sự tình không thông chắc chắn sẽ đau lòng muội ấy. Người khác lẻo mép thì không sao nhưng đằng này có chứng cứ, muội muội chỉ cần nói một câu liền lấy được lòng tin của mọi người. Ta hiện là đương gia nhưng bất quá cũng chỉ là giúp đỡ mẫu thân, mọi tình huống trong phủ hạ nhân cũng không quản được cái miệng.”

“Ta mà dám khuyên nhủ tỷ tỷ ngươi thì phủ này loạn hết rồi, người ta nói ‘chủ mẫu không cho thứ nữ sắc mặt, ỷ vào nhà mẹ đẻ khi dễ người khác’, trong phủ trừ bỏ phụ thân, tỷ tỷ ngươi còn sợ ai nữa?”

Thương Hoàng liên tục gật đầu, đôi mắt không nhịn được hướng ngoài cửa ngó.

Phục Oản biết hắn muốn cầm tiền ra ngoài uống rượu. Hiện giờ kiên nhẫn đã tới cực hạn, cũng không cố giữ hắn nữa, lần này chỉ là dặn dò, đừng cùng Thương Hảo Hảo đề cập đến ngân lượng.

Trên thực tế Thương Hảo Hảo nào biết việc này? Càng không có lấy đi 20 lượng. Nhưng Thương Hoàng tin là thật.

Hơn nữa Thương Hảo Hảo bá chiếm đại viện so với hắn còn nhiều hơn năm nha hoàn, hắn như thế nào có thể không hận đến ngứa răng?

Mỗi khi thấy Thương Hảo Hảo ở sân trước, hắn đều phải phun mấy ngụm nước miếng. Có đôi khi Thương Hảo Hảo ở bên trong, hắn liền cố ý buông ra mấy câu mắng chửi.

Ban đầu, Thương Hảo Hảo còn ra cùng hắn mắng qua lại, sau lại bởi vì mang thai, thân thể không thoải mái, cũng lười đến nhìn hắn.

Trên thực tế hai tỷ đệ chỉ cần tâm bình khí hòa ngồi xuống đối chất một phen, lời nói dối của Phục Oản khẳng định sẽ tự sụp đổ.

Nhưng sao nàng có thể cho bọn họ cơ hội này?

Tách hai người ra ở riêng, đối đãi cũng khác biệt, giảm bớt tiền thưởng, an bài nha hoàn ngăn cản không cho gặp mặt…… Đủ loại thủ đoạn, đều là vì phòng ngừa.

Hiện giờ hai người tuy rằng có ngẫu nhiên gặp mặt, nhưng vừa thấy mặt liền hận c.h.ế.t người kia, không thể nào có cơ hội đối chất.

Phục Oản tự nhiên đỡ được khối việc, cũng không hề đặt nặng tâm tư ở hai tỷ đệ này.

Bên kia, Thương Hảo Hảo đối với việc chính mình có thai hoàn toàn không biết gì cả.

Mới được gần một tháng, cũng chưa có biểu hiện gì. Đôi khi có hơi khó chịu còn lại không có phản ứng gì đặc biệt,

Tam muội à…… Vốn dáng người cũng nhỏ nhắn, nhìn không ra có thai.

Cho nên trong phủ trừ Quế Thất cùng Phục Oản, không ai biết Thương Hảo Hảo đã hoài thai. Thương Hảo Hảo càng không biết, Quế Thất mỗi ngày ở sau bưng tới “thuốc bổ”, là Phục Oản chuẩn bị riêng cho nàng ta dưỡng thai.

Muội muội tốt lòng vẫn tràn đầy tin tưởng đấy chỉ là thuốc điều hoà nguyệt sự.

Tuy nhiên Thương Hảo Hảo cũng có chút hoài nghi nên sai Quế Thất tìm đại phu tới xem.

Quế Thất đã về phe Phục Oản đương nhiên tới thông báo cho nàng rồi theo lệnh đến mời Liên Kiều.

Thương Hảo Hảo thấy Quế Thất mời đến chính là nữ đại phu, không khỏi tức giận, ở trước mặt Liên Kiều đánh vài cái.

“Đến lúc đó ngươi chết như thế nào cũng không biết.” Liên Kiều vốn là người của Phục Oản.

Hiện giờ Thương Hảo Hảo mặt mày nhăn nhó, trong lòng cũng không khỏi cười lạnh.

Liên Kiều cũng không hé răng nửa lời, chỉ nhẹ nhàng cầm tay bắt mặt cho Thương Hảo Hảo, rồi lại nhìn đến mấy thang thuốc, nói “xác thật là dược liệu để phụ nữ điều trị nguyệt sự”, dứt lời liền rời đi.

Thương Hảo Hảo muốn đổi đại phu khác đến xem lại, nhưng chính mình còn không biết bên cạnh làm gì còn ai là “người một nhà”.

Mỗi lần không phải là “Chương tẩu tử không cho nam nhân bên ngoài tiến vào hậu viện” thì cũng là “Cô nương phủ khác đều mong muốn nữ nhân tới xem bệnh, cớ gì tam cô nương lại muốn để nam nhân ra vào hậu viện?”

Tóm lại vòng đi vòng lại mời đến vẫn là Liên Kiều. Hoặc là hạ nhân nói tìm nam đại phu, nhưng bị Chương nương tử chặn lại.

Mọi chuyện cứ tiếp diễn như vậy cũng khiến Thương Hảo Hảo chết tâm. Nàng ta nghĩ nữ đại phu rốt cuộc cũng là đại phu, chắc chắn không có đạo lý đi lừa bệnh người khác.

Nhưng dường như Thương Hảo Hảo đã quên, tất cả đều trùng khớp với việc hạ độc Lũng Tây Hầu phu nhân. Đại phu đều là người mình đừng hòng mời được kẻ khác.

Phục Oản vì báo thù mà đã dàn dựng một kế hoạch không có kẽ hở, tốn không ít công sức.

Cùng lúc đó, trong cung truyền ra tin tức “Thái Tử nạp nữ nhi của Tư Hình làm Lương Đệ”.

“Còn tưởng rằng thích ta bao nhiêu, bất quá cũng chỉ như vậy.” Phục Oản không khỏi cười lạnh. Vị trí Lương Đệ kia chỉ ở sau Thái Tử Phi.

“Lương Đệ chỉ có hai người, cưới tỷ rồi sẽ không còn người khác”, chắc Nguyên Thận cũng nói những lời này với cô nương kia.

Hoàng Hậu cùng Thái Tử dù chưa minh xác chuyện hôn ước với Phục Oản, nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra. Đặc biệt là Khương Hàn.

Khương Hàn vừa nghe nói Thái Tử mới nạp thêm một vị Lương Đệ, hơn nữa vị kia không phải Phục Oản, lập tức nài nỉ phụ thân hướng Lũng Tây Hầu phủ cầu hôn.

Hắn biết lấy cớ “Hai người đã có quan hệ xá© ŧᏂịŧ” không uy h.i.ế.p được Phục Oản, liền trông cậy mượn bậc cha chú tạo áp lực cho nàng.

Khương Thừa tướng thấy vậy cảm thấy chuyện này quá nóng vội: “Hầu gia hiện không ở trong phủ, giờ đến cầu thân có ích lợi gì. Đến lúc ngài ấy trở về, trong cung xác minh chuyện hôn ước với Búi nhi, ta lại đến cũng không muộn.”

Nhưng Khương Hàn nào chịu những lời này.

Phụ thân hắn tuy rằng được làm Thừa tướng, nhưng Khương gia không phải là thế gia đại tộc, rất thiếu các mối quan hệ với quý tộc. Khương Hàn xưa nay tâm cao khí ngạo, nữ tử trong gia đình giàu có hắn còn chướng mắt, nhất định phải cưới được vị “quý nữ cạnh cửa”.

Phục Oản xuất thân cao quý, huống chi mẫu thân nàng là trưởng công chúa hai nước cùng đương lợi hầu chi nữ, là muội muội của đại tướng quân đương triều.

Thương Hảo Hảo ở trên giường tuy thiên kiều bá mị, nhưng rốt cuộc vẫn là con vợ lẽ. Yêu đương vụиɠ ŧяộʍ thì được nhưng nhất quyết không thể cưới về nhà.

Trừ phi hắn thật sự không trèo cao đến vị quý nữ kia, đến lúc đó lại nói.

Dân gian nói “Kết hôn chỉ xem xuất thân của phụ thân”, đều là bậy bạ. Chẳng qua mọi người đều không muốn thừa nhận thôi.

Tóm lại đối Khương Hàn mà nói, Phục Oản trước mắt là phượng hoàng. Chỉ cần lấy được nàng ta còn không sợ không lấy được tài sản của Lũng Tây Hầu phủ sao?

Qua mấy năm được thăng quan tiến chức liền tìm được cái cớ hưu Phục Oản. Còn số hồi môn nữa quả là chuyện tốt.

Thương Hảo Hảo kia…… Làm nhân tình cũng không tệ.

Mặc kệ hắn cưới ai làm vợ, đều có thể cùng Thương Hảo Hảo yêu đương vụиɠ ŧяộʍ. Nếu Thương Hảo Hảo gả cho quan lớn hoặc là quý tộc, hắn còn có thể thay phu quân nàng ta làm trượng phu đầu gối tay ấp, thuận tiện cho chính mình giật dây bắc cầu.

Khương Hàn lần trước bị Phục Oản đánh nhưng cũng không có nhụt chí. Da mặt vẫn dày như thế vẫn lầm lì tới Lũng Tây Hầu phủ làm cái bộ dạng khom lưng cúi đầu toan tính thuyết phục tâm ý vị quý nữ kia.

Phục Oản làm sao có thể để ý đến hắn?

Đương nhiên, lúc này cơ hội lăn lộn cùng vị đệ phụ kia hắn không thể bỏ qua. Có đôi khi buổi sáng mới cùng Thương Hảo Hảo yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, buổi chiều lại một thân quần áo chỉnh tề đến Lũng Tây Hầu phủ tìm Phục Oản.

Người không biết nội tình nói Khương Hàn “nhớ mãi không nguôi”, còn lại sẽ nói Phục Oản tâm tình sắc đá.