Chương 19: Có được không?

Nhiệt độ đang dần tăng lên nhưng Nguyên Thận vốn là bệnh nặng mới khỏi, tối qua mới ở trước cửa Lũng Tây Hầu phủ chịu gió lạnh, lúc này không khỏi ho khan. Phục Oản thấy trên người hắn ăn mặc đơn bạc, liền sai nha hoàn tìm đến một bộ y phục.

“Tỷ tỷ nơi này như thế nào lại có y phục của nam nhân?” Nguyên Thận bất mãn lên tiếng nhưng hắn xác thật cảm thấy lạnh cũng ngoan ngoãn mặc vào.

“Đây là phòng cho khách đâu phải khuê phòng của ta. Biểu đệ hay thường xuyên tới phủ, đi đi về về rất phiền toái nên dứt khoát để một vài bộ y phục ở đây cho tiện.”

“Điện hạ cùng hắn tuổi tác tương đương, thân hình cũng không sai biệt lắm hẳn là mặc vừa.” Phục Oản nói.

“Biểu đệ? Biểu đệ cũng không được……” Nguyên Thận lẩm bẩm nói.

“Điện hạ là ghen tị sao?” Phục Oản cười nói.

“Ta mới không có!” Nguyên Thận mặt đỏ lên.

Nàng biết Nguyên Thận suy nghĩ cái gì. Ở Đại Nguỵ anh em họ cũng có thể thành thân, huống chi biểu đệ Phục Hân còn là nhi tử của đại tướng quân đương triều.

Tuy mới 15 tuổi, nhưng rất giỏi giang. Nguyên Thận đã từng gặp qua hắn hai lần nhưng cũng bị thu hút bởi khí chất bất phàm của thiếu niên. Có nam nhân như vậy thường xuyên bên cạnh Phục Oản quả thật không thể yên tâm.

“Hắn họ Phục ta cũng họ Phục, họ hàng tuy có thể thành thân, nhưng nếu thực sự thế thì cũng không ổn.

Điện hạ còn không yên tâm điều gì? Chẳng lẽ còn lo cả Trường An nói ta thấy sang bắt quàng làm họ!”

“Bọn họ không phải nói ta vì bò lên long sàng mà sẵn sàng từ bỏ thanh mai trúc mã nhiều năm sao? Thái Tử Phi cùng Tướng quân phu nhân, ta sẽ chọn bên nào ngài còn không rõ sao?” Phục Oản cười khổ nói.

Nàng đối Phục Hân xác thật chỉ có tình thân, trong thâm tâm hắn cùng Hồng Liệt không khác nhau là mấy.

Chuyện Phục Hân thích mình phải đến sau khi bị đuổi ra khỏi gia môn nàng mới biết, dĩ nhiên tiếp nhận tình cảm là chuyện không thể.

Không đề cập tới “thanh mai trúc mã” còn đỡ vừa nhắc tới Nguyên Thận liền nhớ tới ngày đó lúc gần rời đi có thấy Khương Hàn.

“Nhi tử của Khương thừa tướng là thanh mai trúc mã của tỷ tỷ sao?” Nguyên Thận rốt cuộc cũng buông tha cho Phục Hân, bắt đầu chuyển đề tài sang Khương Hàn.

“Đúng, ta với hắn… rất tốt” Phục Oản đáp.

Nguyên Thận có hơn 10 thị thϊếp, đương nhiên hiểu “rất tốt” có nghĩa là gì.

“Vậy đột nhiên vì sao đột nhiên lại có trục trặc?” Nguyên Thận tựa hồ cũng không để ý nữ nhân chính mình coi trọng đã cùng người khác trải qua cái “rất tốt” kia, ngược lại chỉ tò mò những thứ hai người đã trải qua.

“Ta cùng hắn xảy ra cái gì cũng đâu liên quan đến Điện Hạ” Phục Oản cười lạnh nói.

“Đương nhiên là có quan hệ, tỷ tỷ đã đồng ý gả cho ta.” Nguyên Thận nóng nảy.

“Nếu tỷ còn ngại không đủ, ta cũng có thể hưu hết thị thϊếp trong Đông Cung.” Nguyên Thận còn nhớ những gì Phục Oản từng nói có kẻ nguyện ý vì nàng mà hưu hết thị thϊếp bên người.

“Cái này không cần thiết.” Phục Oản cười nói.

“Ngươi phân phát thị thϊếp thì ta còn báo thù thế nào? Ta tiến Đông Cung còn có ý nghĩa gì?” Phục Oản suy nghĩ.

Phục Oản thấy Nguyên Thận còn ho khan, định xuống phòng bếp tự tay nấu cho hắn cho hắn một chén canh gừng. Nàng vừa xoay người hướng ra cửa, lại bị Nguyên Thận từ phía sau ôm lấy.

Hắn đem đầu vùi vào cổ Phục Oản, tham lam cảm nhận mùi hương ngày đêm nhớ nhung. Tay phải ôm lấy eo nhỏ, tay trái không an phận mà du tẩu trên người nàng.

Mị Mị: ụa gì dợ tròi=))



Nguyên Thận thấy Phục Oản không có cự tuyệt, liền được đà lấn tới, ở bên nàng tai nhẹ giọng hỏi: “Có được không?”

Không chờ Phục Oản đồng ý, bàn tay đã không khách khí mà hướng tới vạt áo của nàng.

Nhưng chưa kịp đến bước tiếp Phục Oản khôi phục lí trí, đánh thật mạnh vào tay Nguyên Thận rồi nhanh chóng đẩy hắn ra.

“Điện hạ vừa mới khỏi, phóng túng như vậy sẽ lại sinh bệnh. Nếu ngài ở trong phủ của ta sinh bệnh, Lũng Tây Hầu phủ không nhận nổi. Đêm đã khuya, điện hạ nên nghỉ ngơi sớm đi! Sáng mai ta sẽ sai hạ nhân đưa ngài về cung.” Phục Oản lạnh mặt nói.

“Trong lòng tỷ tỷ vẫn còn nhớ thương thanh mai trúc mã?” Nguyên Thận phiền não, lời nói phảng phất có chút chua xót.

Nhưng Phục Oản cũng không quay đầu lại mà rời đi luôn, còn từ bên ngoài đóng cửa lại. Để hắn ở lại Đông Sương phòng một mình nàng cũng không yên tâm bèn đến một phòng nhỏ ngủ qua đêm.

Có vài tâm phúc sợ nàng mệt liền nhắc nhở nhưng nàng cũng không chịu về, chỉ cần sơ ý ngộ nhỡ Nguyên Thận ở Sương phòng xảy ra chuyện, càng nghĩ Phục Oản càng đau đầu bất giác thở dài liên hồi.

Hắn là Nguyên Thận.

Liền một lúc mất đi ba thị thϊếp trong lòng nhất định rất khổ sở, cũng vì thế mà gấp không chờ nổi phải hướng nàng cầu hoan.

Có lẽ kiếp trước trưởng tỷ sau khi bị hại c.h.ế.t ở Đông Cung, Nguyên Thận từng thương tiếc nhưng sau đó cũng không chờ nổi mà ghé vào nữ nhân khác tìm kiếm sự an ủi. Hắn đến chuyến này vừa để đáp ứng mong muốn của nàng đồng thời cũng muốn nàng đáp ứng nhu cầu của hắn.

Ngủ qua một đêm, mới sáng sớm đã nghe được tin phụ tử Khương Thừa tướng đã đến, hiện đang ở sảnh ngoài. Mọi chuyện cũng cần đến lúc chấm dứt, Phục Oản cũng không đợi nữa mà thay xiêm y chuẩn bị nghênh chiến.

Còn về phần Nguyên Thận, hắn vẫn luôn đi theo nhưng không tiện lộ diện, đến khi thấy tên Khương Hàn dùng lời lẽ vũ nhục nhắm đến nàng, hắn không kiềm chế được nữa mà xuất đầu lộ diện.

Nếu đêm qua Phục Oản cự tuyệt bản thân, hắn còn tưởng trong lòng nàng vẫn có hình bóng của tên kia nhưng tình cảnh hiện giờ cái bộ dáng tiểu nhân đắc chí kia, với sự hiểu biết của hắn về tỷ tỷ chắc chắn không coi Khương Hàn vào mắt.

Dưới góc độ của Nguyên Thận, Phục Oản coi trọng Khương Hàn là việc vô cùng vô lí. Vô luận là xét về xuất thân, diện mạo, tính tình đều không bằng một góc của biểu đệ Phục Hân.

Chưa kịp hồi thân, người của Đông Cung đã tìm tới cửa. Thực ra, Trường sử* đã sớm thấy Nguyên Thận lén ra khỏi cung, liền vội vã bẩm báo cho Hoàng Hậu đồng thời cũng sai người đi theo. Đường đường là Thái Tử sao có thể biến mất lâu như vậy?

*Người chuyên về văn thư trong phủ.

Thái Tử một đêm không ra khỏi Lũng Tây Hầu phủ, bọn họ liền ở Lũng Tây Hầu phủ phái người canh gác. Chờ trời sáng, mới đến cửa chính đón trở về cung.

Người của Đông Cung vừa đến sảnh ngoài, liền nhìn thấy Khương Hàn chỉ vào Phục Oản, nói nàng “cùng Thái Tử quả nhiên có tư tình”. Hắn cư nhiên không dám động đến Thái Tử chỉ đành chĩa ngọn giáo về phía Phục Oản.

Khương Thừa tướng thấy nhi tử hành động không quy củ, vội vàng quát ngưng lại.

Thấy một màn này Trường sử Đông Cung không khỏi cười nói: “Khương công tử lời này sai rồi. Thái Tử tới thăm Lũng Tây hầu thế tử, đêm qua có ngủ tại hầu phủ nhưng đều quang minh chính đại. Đâu ra ‘tư tình’ vừa nói? Cuộc đời này nhưng ngàn vạn đừng có đi bịa chuyện hại người. Nếu ngài đây không quan tâm đến thanh danh của mình thì cũng đừng liên luỵ cô nương nhà người ta”

Trường sử chỉ là khuyên nhủ Khương Hàn đừng nói chuyện lung tung làm hỏng thanh danh Thái Tử. Nhưng đến tai nghe tới lại mang đầy vẻ châm chọc hắn cùng Thương Hảo Hảo.

Hắn là nhi tử của Thừa tướng chi tử, nào có chịu qua chuyện như vậy bao giờ? Nhưng đối phương là người Thái Tử, hắn vô pháp chống đối.

Khương Thừa tướng âm thầm thở dài, hắn biết chuyện cầu thân là không có khả năng, đã vậy còn náo loạn hết lên đúng là mất hết mặt mũi. Tình cảm nhiều năm của hai gia đình có khi cũng chôn vùi theo những lời nói kia. Buồn bực trong lòng ông hướng Phục phu nhân cùng Thái Tử hành lễ rồi mang theo thằng con trời đánh kia trở về.

Nguyên Thận vốn muốn ở hầu phủ thêm vài ngày để bồi đắp tình cảm với Phục Oản nhưng thấy Trường sử mang người tới cửa hắn biết đã đến lúc phải rời đi.

Trước khi đi, hắn lặng lẽ lôi kéo tay áo Phục Oản, nhẹ giọng nói: “Tỷ tỷ ở phủ chờ tin tốt, ta nhất định sẽ nói nói chuyện với mẫu hậu. Còn có…… vừa rồi người đến sảnh ngoài, muội muội kia không biết như thế nào lại tới phòng khiến ta hết hồn!”