Chương 4

Đứa trẻ gật đầu tán đồng: "Đúng rồi... Cô giáo bảo bác nông dân trồng lúa rất vất vả!"

Lục U Minh nhìn đứa trẻ dễ thương như vậy, không nhịn được đưa tay sờ lên cái má mềm mại của nó, rồi lại bóp bóp...

A! Cảm giác thật tuyệt... Hắn ngẩng đầu lên ngó nghiêng, xung quanh đều là những đứa trẻ được ăn mặc tinh tế và dễ thương, sau này hắn có thể hòa lẫn vào đám trẻ này, tha hồ cưng nựng chúng, điều này còn chữa lành hơn cả việc đến quán cà phê chó mèo!

"U, U U, cậu véo Đậu Đậu làm gì vậy?" Đậu Đậu đưa bàn tay nhỏ ra nắm lấy tay "tội ác" của Lục U Minh, cuối cùng cũng kéo tay hắn xuống, vội vàng nói: "Mặt của Đậu Đậu sắp biến thành bánh Đậu Đậu rồi!"

Lục U Minh cười: "Như vậy cũng dễ thương mà."

Đậu Đậu nghe hắn khen mình dễ thương, mặt đỏ lên, sau đó lại nhớ ra điều gì đó, nhíu mày, nghiêm trang sửa sai: "Tớ là con trai, không phải dễ thương! Là đẹp trai!" Cậu bé giơ một ngón tay nhỏ lên nói rất nghiêm túc.

Lục U Minh lục lại ký ức đã lâu không nhớ, sau khi nhìn rõ mặt của Đậu Đậu, dần dần nhớ ra, Đậu Đậu này không phải ai khác, chính là bạn thân và cũng là bạn chí cốt của hắn, Đậu Tường!

Khuôn mặt nhỏ, cái mũi nhỏ, chẳng phải là thằng nhóc đó sao?! Dù là một cậu ấm con nhà giàu ăn chơi, nhưng sau này tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình, cũng làm rất tốt.

Lục U Minh nhìn chằm chằm vào Đậu Đậu phiên bản nhí, vẫn còn ngây thơ vô tri, trên khuôn mặt thanh tú xinh đẹp lộ ra một chút tinh ranh không phù hợp với lứa tuổi này, đôi mắt hắn bắn ra tia cười tinh nghịch, đưa bàn tay nhỏ ra khoác lên vai Đậu Đậu, nói: "Đẹp trai! Rất đẹp trai!"

Buổi chiều, cô giáo tổ chức để các bạn nhỏ tập luyện cho buổi biểu diễn tốt nghiệp, Lục U Minh vì là diễn viên nhí, nên được đề cử làm diễn viên chính, hắn sao có thể đồng ý, cho nên bèn thể hiện tài năng diễn xuất, e ngại giơ tay lên, theo sự chỉ dẫn của cô giáo, đứng dậy: "Cô, cô giáo, có lẽ em sẽ rất bận, ba nói em còn phải tham gia một chương trình truyền hình, nên không có thời gian tập luyện..." Hắn nói lắp bắp, cắn môi, có vẻ rất khó xử.

Cô giáo sửng sốt, cũng nhận ra bạn học U U thường xuyên xin nghỉ học vì đi đóng phim, nhưng điều kiện của hắn tốt như vậy, không tham gia biểu diễn tốt nghiệp thật quá đáng tiếc, biết đâu đến lúc đó còn có thể mời được ngôi sao lớn Lục Phóng Vi đến dự...

Cô không khỏi dịu giọng hơn: "U U, đây là hoạt động tập thể cuối cùng ở nhà trẻ rồi, em không muốn tạo ra những kỷ niệm đẹp với mọi người sao? Sau này lớn lên xem lại, vui lắm đó."

Lục U Minh nhớ lại khuôn mặt nhỏ bị bôi đỏ lòm như mông khỉ khi biểu diễn ở trường mẫu giáo cùng với tình huống xấu hổ trăm bề trên sân khấu đều được ghi lại ở kiếp trước.

Kỷ niệm đẹp? Ha ha, lịch sử đen tối thì có.

Lục U Minh mím chặt môi, cực kỳ miễn cưỡng lắc đầu: "Không muốn~!"

Chỉ cần hắn học cách từ chối, thì sẽ không ai có thể ép buộc hắn!

Giáo viên đứng ngượng ngùng tại chỗ, những đứa trẻ khác trong lớp cũng rất muốn đóng vai chính, Lục U Minh nghĩ rằng chết bạn đừng chết mình, thấy Đậu Đậu rất tích cực giơ tay lên cao, liền lên tiếng đề cử: "Để Đậu Đậu đóng vai chính đi! Bạn ấy diễn rất hay!"

Đậu Đậu nghe vậy vui mừng khôn xiết, quay đầu lại nhìn U U với ánh mắt chứa đầy xúc động: Bạn tốt!

Giáo viên ngẩn người, cuối cùng quyết định để Đậu Đậu đóng vai chính, sau đó lại chọn những đứa trẻ tích cực khác trong lớp, đương nhiên để tránh phụ huynh khác có ý kiến, tất cả các bạn nhỏ đều được phân vai.

Lục U Minh và Quân Quân, hai đứa trẻ không tích cực, cũng được phân vai đóng vai con gà con, lời thoại đơn giản, chỉ là "cục ta cục tác", còn lại chỉ cần luyện tập động tác phối hợp biểu diễn là được.

Sau hơn một giờ tập luyện, Lục U Minh gần như nằm sấp xuống góc phòng và ngủ gật. Quân Quân nhìn thấy chất lỏng trong suốt chảy ra từ khóe miệng của hắn, lắc đầu không nói gì, lặng lẽ tránh xa một chút.

Buổi chiều tan học, Đậu Đậu lần đầu tiên đóng vai chính, phấn khích chạy đến bên cạnh Lục U Minh, giơ tay lắc lắc người Lục U Minh đang ngủ mê: "U U! U U! Cậu đã thấy tớ diễn chưa? Cậu thấy thế nào?"

Lục U Minh mơ màng mở mắt, ngáp một cái thật to, mắt tràn đầy nước, gật đầu cho có lệ: "Rất tốt."

Đậu Đậu cảm thấy hắn không đủ nghiêm túc, không nhịn được nói: "Cậu có xem không vậy? Vậy tớ diễn lại cho cậu xem?"

"Hả?" Lục U Minh đưa tay vỗ mặt, cố gắng tỉnh táo hơn, nhưng có vẻ như còn buồn ngủ hơn, liền há miệng ngáp to, đưa tay vỗ vỗ miệng: "Ngày mai nhé, ngày mai tớ nhất định sẽ xem thật kỹ..."

Đậu Đậu nghi ngờ gật đầu, nhớ ra điều gì đó, hỏi: "U U, hôm nay cậu buồn ngủ thế, phải chăng là không ngủ, thức cả đêm để chuẩn bị thi vào trường Tiểu học Tư Quốc?"

"Thi? Thi gì?"

Lục U Minh ngẩn người, mẫu giáo cũng phải thi sao?

Giây tiếp theo, hắn gắng gượng tỉnh táo lại, kỳ thi thời học sinh đã cách xa hắn rất nhiều năm, chuyện hơn mười năm trước, nhưng nghe đến thi cử, hắn vẫn vô thức hơi hồi hộp.

Hắn đột nhiên mở to đôi mắt tròn xoe, ngồi thẳng người.

Từ mẫu giáo lên tiểu học còn phải thi sao?

Không phải chứ, có cần phải căng thẳng như vậy không?

Tuy nhiên, loại kì thi nhỏ này, đối với một người trưởng thành như hắn thì có gì khó?

Nghĩ thông suốt điểm này, Lục U Minh lại nằm xuống, lười biếng nói: "So easy nhé~"