Chương 18: Quá Đẹp Và Quyến Rũ

Diệp Uyển Uyển cũng không coi trọng chuyện đó, chỉ chờ Ôn Nguyễn chơi xấu sẽ tiết lộ sự thật.

Nhưng những nốt nhạc chát chúa bất ngờ không đến mà tiếng piano du dương, nhẹ nhàng lại vang lên trong không gian tĩnh lặng.

Cô gái ngồi trước cây đàn mềm mại, dịu dàng, trong sạch và ngọt ngào, giống như Thiên Sứ ở thế gian.

Ngón tay thon dài trắng nõn, múa nhẹ trên phím đàn trắng đen, không xa lạ chút nào mà lại khá quen thuộc.

Cô hơi rũ xuống hàng mi dày và mảnh như cánh bướm, đắm chìm trong nốt nhạc, dáng vẻ nghiêm nghị xinh đẹp.

Tiếng đàn liên tục, ngọt ngào như suối, uốn lượn ngoài thung lũng, như hoa thơm từng bông khoe sắc.

Thật đẹp, thật quyến rũ, thật sống động.

Ôn Cẩm Chương không biết đang suy nghĩ gì, nhìn về phía Ôn Nguyễn ánh mắt, có chút ngây ngẩn cả người, giống như là đang nhìn qua một người khác.

Dễ nghe, mê người, sinh động.

Liễu Thục Oánh nhìn thấy Cẩm Chương ánh mắt, sắc mặt biến đổi, trong mắt lóe ra tia lạnh lẽo.

Diệp Uyển Uyển vô cùng sửng sốt và không thể tin được khi nghe nốt nhạc tuyệt vời này, Mặc dù Ôn Nguyễn đã học piano từ hồi tiểu học nhưng học chẳng giỏi gì cả.

"Không phải như vậy, chú, lúc trước em ấy đàn, tiếng đàn rất chói tai và tạp âm, nếu không con sẽ không nói em ấy không học được gì—"

Ôn Nguyễn nhướng đôi mắt trong veo nhìn Diệp Uyển Uyển, "Chị Uyển Uyển, chị thừa nhận đã làm tổn thương lòng tự trọng của em chưa?"

Liễu Thục Oánh thấy có gì đó không ổn, nhanh chóng đoán được Diệp Uyển Uyển đã rơi vào bẫy của Ôn Nguyển, giơ tay tát vào mặt Diệp Uyển Uyển khiến Ôn Cẩm Chương im lặng, nhưng nửa chừng lại nghe thấy Ôn Nguyễn nôn khan. .

Ôn Cẩm Chương cũng không thèm nhìn hai mẹ con, lo lắng đi về phía Ôn Nguyển, "Nguyễn Nguyễn, con sao vậy?"

Ôn Nguyễn tái mặt, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, cô đẩy Ôn Cẩm Chương ra rồi loạng choạng bước ra ngoài.

Bà nội Ôn biết được từ gia nhân, lại có một trận cãi vã ở lầu ba, tình cờ vừa tới cửa cầu thang, nhìn thấy Ôn Nguyễn sắc mặt tái nhợt nên tiến lên đỡ cô, "Tiểu Kiều Kiều, có chuyện gì vậy?"

"Bà nội, giúp con trở về phòng."

Ôn Nguyễn trở về phòng, thì thầm vào tai bà nội Ôn vài câu rồi đưa cho bà nội Ôn một tờ giấy bạc.

Ôn Nguyễn chắc chắn sẽ khiến hai mẹ con họ ra khỏi nhà này ngày hôm nay, cô không thể cho họ có thời gian thực hiện bất kỳ cơ hội nào khác, vì vậy cô phải thực hiện kế hoạch của mình ngay

Nếu không, khi họ phản ứng và đánh trả, cô sẽ rất khó để đuổi họ ra ngoài lần nữa!

Bà nội Ôn đầy nghi ngờ về sự thay đổi của Nguyễn Nguyễn, nhưng đó là đứa nhỏ bà yêu thương nhất, bà đã bình tĩnh lại khi Ôn Cẩm Chương bước vào với một khuôn mặt lo lắng.

“Mẹ ơi, Nguyễn Nguyễn bị sao vậy?” Ôn Cẩm Chương vừa nói vừa ngồi xuống giường bắt mạch cho Ôn Nguyễn.

"Mạch sâu và nhanh, phần lớn là do lo lắng và sợ hãi, nhưng cơ thể không gặp vấn đề nghiêm trọng."

Ngay khi Ôn Cẩm Chương nói xong, Ôn Nguyễn nằm trên giường và ôn nhu lần nữa.

Sắc mặt tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi, cơ thể bắt đầu co giật, run rẩy.

Ôn Cẩm Chương đã bắt nhịp lại với Ôn Nguyễn nhưng thực sự không có gì sai cả.

Trông cô không giống như đang giả vờ.

"Mẹ đưa Nguyễn Nguyễn đi bệnh viện."

“Ông là viện trưởng của bệnh viện Trung y nổi tiếng Vân Thành, nhìn không ra vấn đề gì, đến bệnh viện có ích lợi gì?” Bà nội Ôn vuốt ve cái đầu nhỏ của Ôn Nguyễn, vẻ mặt nặng nề nói. "Đúng vậy, ta không biết mình có nên nói về chuyện của con bé hay không?"

"Mẹ, quan trọng nhất bây giờ là thân thể của Nguyễn Nguyễn."

"Chuyện ta sắp nói tới chính là về thân thế của tiểu Kiều Kiều."

Cẩm Chương không nói nữa, vẻ mặt chăm chú lắng nghe.

"Nguyễn Nguyễn thế này, có liên quan đến hai mẹ con nhà kia."

...