Chương 17

"Đúng vậy, Kim Phượng, cô đi nhanh đi, nếu quá muộn, sợ rằng chúng ta sẽ không lấy lại được nông cụ!" Lý Đại Hổ vẻ mặt lo lắng nói.

Nếu nông cụ này bị mất, chắc chắn sẽ đổ lỗi cho Kim Phượng.

Họ cũng không muốn Kim Phượng bị người trong đội sản xuất buộc tội.

Lý Kim Phượng mỉm cười với hai anh em nhà họ Lý, rồi nói: “Chuyện này tôi sẽ xử lý, đừng nói cho người khác biết.”

Hai anh em Lý Đại Hổ và Lý Đại Hoà cho rằng Lý Kim Phượng sợ dân làng biết chuyện sẽ gây rắc rối cho cô nên nặng nề gật đầu đồng ý.

Kỳ thật Lý Kim Phượng cũng không có suy nghĩ như hai huynh đệ là sợ bị liên lụy, mà ngược lại cô sợ chuyện này nếu nói ra sẽ không tốt cho Trương Tiểu Bảo.

Cuộc sống của hai bà cháu Trương Tiểu Bảo vốn đã đủ khó khăn rồi, nếu có chuyện Trương Tiểu Bảo không trả lại nông cụ nữa thì họ có thể lại bị hiểu lầm và lại bị được giáo dục cải tạo một lần nữa.

Lý Kim Phượng tuyệt đối sẽ không làm được loại chuyện như này.

Đếm lại số nông cụ trong kho và xác nhận rằng ngoại trừ chiếc liềm của Trương Tiểu Bảo ra thì tất cả những nông cụ khác đều đã được trả lại.

Lý Kim Phượng đưa bát cháo Trương Tú Lan mang đến đưa cho hai anh em Lý Đại Hổ và Lý Đại Hoà mang về trước, còn cô thì đeo túi vải lên lưng, khóa cửa nhà kho rồi ra đồng tìm Trương Tiểu Bảo.

Khi Lý Kim Phượng ra đồng thì mặt trời đã sắp lặn.

Cô phải tìm Trương Tiểu Bảo càng sớm càng tốt.



May mắn, cô đã tìm thấy Trương Tiểu Bảo, người vẫn đang cắt lúa trên một cánh đồng thưa thớt gần chân núi trong làng.

Trương Tiểu Bảo mới mười tuổi, tay chân làm việc không nhanh bằng người lớn, hơn nữa thân hình gầy gò, chưa bao giờ được ăn no nên công việc càng bị ảnh hưởng.

Người lớn phải mất một giờ để cắt lúa, nhưng đứa bé đó phải mất hai giờ để bắt kịp, có khi thậm chí là ba giờ.

Hơn nữa, đây là lần đầu tiên cậu được giao nông cụ nên muốn làm nhiều việc hơn, muốn nhận được nhiều công điểm hơn thì bà nội mới có cháo để ăn.

Lý Kim Phượng đứng trên sườn núi gọi tên Trương Tiểu Bảo.

“Trương Tiểu Bảo......”

Phản ứng đầu tiên của Trương Tiểu Bảo khi nghe thấy âm thanh của Lý Kim Phượng là cô đến đây để lấy nông cụ.

Có thể, giống như những người còn lại trong đội sản xuất, sẽ bắt được và đánh đập hắn.

Hắn nhanh chóng nhấc chân bỏ chạy, nhưng với thân hình gầy gò như vậy lại làm việc gần một ngày nữa nên hắn không thể nào chạy nhanh được, đi được hai bước đã ngã xuống sườn ruộng, hoàn toàn kiệt sức.

Trương Tiểu Bảo thở hổn hển, bất lực nhìn Lý Kim Phượng đi về phía mình, nhưng hắn lại không thể làm gì được.

Hắn gần như nhắm mắt lại trong tiềm thức, chờ đợi Lý Kim Phượng tới đánh mình.

Thế nhưng nắm đấm trong dự định thật lâu cũng không có rơi xuống.



Trương Tiểu Bảo cẩn thận mở mắt ra, nhìn thấy Lý Kim Phượng đang nhìn mình mỉm cười, sắc mặt hắn đột nhiên đỏ bừng lên.

"Cô..."

"Yên tâm, tôi không phải tới đánh cậu, nhưng nông cụ đều là của đội sản xuất, cậu không trả lại thì tôi sẽ gặp rắc rối." Lý Kim Phượng lập tức nói.

"Tôi..."

"Trời sắp tối rồi, cậu cũng không thể làm được nhiều việc nữa, không bằng ngày mai dậy sớm xếp hàng, tôi sẽ cho cậu nông cụ tốt hơn." Lý Kim Phượng trực tiếp mở miệng nói.

Trương Tiểu Bảo sửng sốt nhìn Lý Kim Phượng trước mặt, thậm chí còn hoài nghi mình nghe nhầm.

Cô ấy không phải đến để đánh mình?

Cũng không phải tới chửi mình ?

Cô ấy còn nói ngày mai sẽ cho mình nông cụ tốt hơn?

Nhìn đứa trẻ sắp khóc, Lý Kim Phượng đột nhiên cảm thấy vô cùng khó chịu.

Cô biết cuộc sống của Trương gia không hề dễ dàng, cuộc sống của Trương Tiểu Bảo lại càng không hề dễ dàng.

Một chút thiện ý như vậy cũng có thể khiến một đứa trẻ khóc như thế này, Lý Kim Phượng cũng không biết phải nói sao.