Chương 32

Một thành viên hợp tác xã cung ứng tiếp thị đứng cạnh nhìn thấy phiếu công nghiệp nhưng lại vẫn vùng vẫy nói: “Có giấy công nghiệp cũng không được, cô có tiền không? Không có tiền thì muốn mua bình giữ nhiệt cũng không được."

"Đúng vậy, không có tiền cũng không thể mua được." Một thành viên khác của hợp tác xã cung ứng tiếp thị cũng vang lên.

Cô ta không tin một người nhà quê như vậy còn có thể mua được phích nước nóng.

Có phiếu công nghiệp thì làm được gì. Ai biết là nhặt được hay là ăn trộm ở đâu.

Lý Kim Phượng đã từng gặp qua rất nhiều người nhưng chưa từng thấy người nào như vậy.

Đút tay vào túi nhưng thực sự lấy ra mười đồng từ trong không gian và đặt nó lên quầy: "Mặc dù tôi không có nhiều tiền nhưng cũng đủ để mua cái bình giữ nhiệt đó phải không? Ngược lại là các người cũng không biết rõ về tôi, cũng chưa bao giờ tiếp xúc với tôi, mà đã kết luận rằng tôi không có phiếu, không có tiền. Mặc dù tôi là người nông thôn nhưng người dân nông thôn thì sao? Họ là những người chân bùn ở quê trồng trọt để nuôi các cô? Không có người chân bùn ở quê, cô ăn cái gì? Ăn đất sao?”

"Cô..." Một xã viên nghe thấy lời nói như vậy tức giận đến run người.

"Cô không cần kích động như vậy, tôi nói không có sai! Lao động là vinh quang, đã là người thành thị hay là người nông thôn, mọi người đều sống trên cùng một bầu trời, đều phải được tôn trọng. Nhưng cô rõ ràng là xem thường những người nông dân."

Sau khi Lý Kim Phong nói một câu đơn giản, hai thành viên hợp tác xã cung ứng tiếp thị đều tái mặt.

Ngày bình thường các cô ta đều cao cao tại thượng phớt lờ những người đến mua hàng.

Cho dù có đi quá xa thì những người dân nông thôn đó cũng không dám khiêu chiến, nếu bị bắt nạt, họ sẽ không còn cách nào khác ngoài tuyệt vọng rời đi.

Nhưng người trước mặt lại khiến họ cảm thấy sợ hãi.

Họ coi thường nông dân... Nếu chuyện này lọt ra ngoài, họ chắc chắn sẽ xong đời, công việc của họ chắc chắn sẽ không thể cứu vãn được nữa.

"Em gái, tôi.. tôi không coi thường cô." Trong hai thành viên của cung ứng tiếp thị có một cô gái hơi béo giải thích với Lý Kim Phượng.



Cô ta cũng lớn lên ở vùng nông thôn và có một thời gian dài ở vùng nông thôn.

Sau này, chị cô ta lấy chồng ở thành phố và tìm được một người đàn ông có năng lực. Sau đó xắp xếp cho cô ta làm việc ở cung tiêu xã.

Đối với công việc này, cả nhà cô ta phải nghiến răng thắt lưng buộc bụng, lấy ra rất nhiều thứ tốt mới nhận được công việc này, gia đình cô ta luôn tự hào về việc cô ta đang làm nhân viên ở cung tiêu xã.

Nếu mất việc thì cô ta sẽ sống ra sao, gia đình cô ta sẽ thế nào?

"Em gái, tôi... tôi không có coi thường cô! Lời vừa rồi đừng nói nữa, làm ơn..." Người kia cũng nói chuyện như có vẻ như đang khóc.

Thực ra trước đây họ không hề như vậy.

Chỉ là ở trong hợp tác xã cung ứng tiếp thị một thời gian dài, nếu ai nghe tin họ đến từ hợp tác xã cung ứng tiếp thị thì mọi người xung quanh đều sẽ ghen tị.

Đôi khi, những người quen biết đến mua đồ, cô ta sẽ cho họ thứ gì đó chất lượng tốt, hoặc thứ mà người bình thường có tiền và phiếu cũng không thể lấy được, những người đó sẽ biết ơn cô ta và theo thời gian, trái tim họ đã thay đổi.

Nhìn ai cũng thấy không vừa mắt. Xem họ giống như những con kiến tùy ý để bọn họ đạp dưới chân.

“Em gái, tôi cầu xin cô…”

Giọng nói của hai thành viên hợp tác xã cung ứng tiếp thị càng ngày càng nức nở, nước mắt cũng trào ra, họ nhìn Lý Kim Phượng bằng ánh mắt đáng thương.

"Các cô không cần cầu xin tôi, nhưng nếu lần sau còn tái phạm, tôi sẽ nói cho toàn bộ cái huyện này biết các cô đã làm gì! Đến lúc đó có chuyện gì xảy ra cũng không phải là chuyện ôi có thể chịu trách nhiệm." Lý Kim Phượng mặt không biểu tình nói một câu.

“Vâng vâng vâng, chúng tôi biết lỗi rồi!”

“Chúng tôi biết sai rồi!”