Chương 46

"Kim Phượng nha đầu, cái này cho cháu!" Bà nội Trương đưa bọc vải mình vừa lấy ra cho Lý Kim Phượng.

"Bà Trương, đây là..."

"Mở ra nhìn xem." Bà Trương nói.

Lý Kim Phượng cầm lấy mới nhận ra tấm vải bọc trong đó hẳn là một chiếc hộp gỗ. Trên tấm vải có rất nhiều tro bếp, Lý Kim Phượng đoán rằng nó đã bị lôi ra khỏi miệng bếp.

Lý Kim Phượng hiểu ra tất cả khi nghĩ đến chiếc bếp khác của nhà họ Trương không có nồi sắt.

Gia đình họ Trương lâm vào hoàn cảnh khó khăn, khi bà Trương đau khổ, nhà cửa đảo lộn, đồ tốt nào cũng bị cướp bóc vứt đi, muốn giữ được đồ tốt thì phải suy nghĩ một chút.

Miệng bếp lò đúng là một lựa chọn tốt.

Khi mở túi vải ra thì bên trong còn có một lớp vải nữa, ước chừng phải bóc ra ba lớp mới xem được bên trong có gì.

Quả thực là một chiếc hộp gỗ, chiếc hộp gỗ tuy hơi cũ nhưng nhìn rất độc đáo, được chạm khắc hình rồng phượng mà hình rồng phượng này lại sống động như thật.

Là một người hiện đại, Lý Kim Phượng cảm thấy chỉ riêng chiếc hộp này đã là một đồ vật cổ được làm thủ công hoàn toàn.



Đột nhiên, Lý Kim Phượng nhìn thấy thứ gì đó giống như sợi vàng trên hộp, đột nhiên đôi mắt cô đột ngột mở to.

Tơ vàng. Cái hộp này là gỗ trinh nam tơ vàng.

"Bà Trương, cái này. . . " Lý Kim Phượng kinh ngạc nhìn bà.

"Không sao, mở ra nhìn xem bên trong có cái gì." Bà Trương kêu Lý Kim Phượng tiếp tục.

Tay Lý Kim Phượng có chút run rẩy, mở hộp ra thì thấy bên trong có một chiếc vòng tay thiên huyết ngọc.

Thiên Huyết Ngọc!

Trong lòng Lý Kim Phượng chấn động, kiếp trước cô là nữ cường nhân, từng nhìn thấy rất nhiều mỹ ngọc, nhưng mà thiên huyết ngọc cô cũng chỉ nghe nói qua.

Hoàng Kim có giá, ngọc lại vô giá đặc biệt là huyết ngọc, không phải trên trăm năm thì căn bản không thể hình thành được.

Nhìn lại thì thấy đầu ngọc rất tốt, không có tạp chất cũng không có vết nứt, nếu đưa ra đấu giá ở hiện đại, có lẽ sẽ có giá cao ngất ngưởng.

"Bà Trương, cái này quá quý giá, cháu không thể lấy được." Lý Kim Phượng đem hộp trả lại.



“Kim Phượng nha đầu, thứ này ở trên tay của bà sớm muộn cũng là tai họa. Lúc trước bà dự định giữ lại thứ này cho Tiểu Bảo để đổi ít lương thực, nhưng đồ vật này nếu ra bên ngoài bị người khác thấy được, còn không biết sẽ kiểu gì. Bà xảy ra chuyện không sao, nhưng còn Tiểu Bảo thì phải làm sao? Hắn còn nhỏ như vậy, Kim Phượng nha đầu cháu cứ cầm đi, cứ xem như là quà cảm tạ cháu đã cứu bà một mạng.

Bà Trương vừa lau nước mắt vừa nói.

Lý Kim Phượng thở dài tiếp nhận đồ vật.

Bà Trương nói đúng, nếu chuyện này bị người khác phát hiện ra, bà và Tiểu Bảo sẽ lại phải sống lại cuộc sống vất vả như xưa.

Cô lấy còn có không gian để cất, cho dù ai cũng sẽ không tìm được.

Chỉ là vật này quá quý giá, sau này cô sẽ đối xử tốt hơn với bà Trương và Tiểu Bảo, hộp huyết ngọc và gỗ trinh nam tơ vàng này có thể là bảo vật quý giá cuối cùng của Trương gia.

“Bà Trương, kỳ thực hôm nay cháu đến là có một thứ muốn đưa cho bà.” Lý Kim Phượng nói xong rồi bắt đầu lấy đồ từ trong túi vải mang theo ra.

Cũng may lúc ra ngoài, cô nghĩ đến việc đưa thứ gì đó cho bà Trương, nên khi đến túi vải cũng phồng lên, cô cũng không sợ bà Trương nhìn thấy mình không có đồ mà lấy ra.

Thứ cô chuẩn bị cho bà Trương là mì sợi, một trong những loại thực phẩm rẻ nhất trong không gian của cô, chúng chỉ được gói trong giấy trắng nên cô không lo bị người khác nhìn thấy, cùng với mười kg gạo và một kg đậu phộng.

Mọi thứ được lấy ra từng chút một làm bà Trương lập tức sửng sốt.