Chương 49

Lời nói của Lý Kim Phượng mang theo một chút oán khí.

Trương Tú Lan nghe xong cảm thấy có chút xấu hổ và khó chịu.

"Kim Phượng, mẹ biết con khó chịu, nhưng bà nội của con là trưởng bối, Mà Ái Lan và Ái Cúc đã bị trừng phạt, con... sau này con không được nói chuyện như vậy nữa."

"Bị trừng phạt? Những gì hai người bọn họ đã làm với con, không chỉ là một trận đánh!" Lý Kim Phượng nhếch lên khóe miệng lên cười lạnh.

Nguyên chủ bị hai tên quái đản kia trực tiếp gϊếŧ chết.

Hai kẻ lập dị đó vừa mới chỉ bị đánh vài gậy mà đã bị coi là trừng phạt?

Nếu đúng như vậy thì cũng quá tiện nghi cho hai người họ có phải không?

Đừng nói là cô không đồng ý, ngay cả nguyên chủ thành thật thiện lương cũng sẽ không đồng ý.

"Kim Phượng..." Trương Tú Lan có chút khó chịu, nhất là ánh mắt nữ nhi của mình.

"Mẹ, con biết mẹ định nói gì. Trước đây con đã nhượng bộ hai chị em Lý Ái Cúc và Lý Ái Lan là vì mẹ. Nhưng từ giờ trở đi, con sẽ không nhượng bộ họ nữa. Mẹ, nếu mẹ vẫn coi con là con gái, thì đừng nghĩ đến việc yêu cầu con thỏa hiệp! Con không yêu cầu mẹ đối xử tốt với con, nhưng ít nhất mẹ cũng phải công bằng. Đãi ngộ mà Lý Ái Cúc và Lý Ái Lan có thì con cũng phải có."

Người xưa cho rằng vấn đề không phải là nghèo đói mà là sự bất bình đẳng, chữ công bằng rất quan trọng trong nhiều trường hợp. Nguyên chủ bị đối xử bất công hơn mười năm, cô ấy muốn phản kháng vô số lần, nhưng lại luôn nghĩ đến mẹ ruột, sợ mẹ ruột khó xử, sợ mẹ ruột sẽ không sống tốt.

Cô không thể kêu Trương Tú Lan làm cái này, cái nọ, cũng không thể để Trương Tú Lan tự sinh tự diệt, cách duy nhất là để Trương Tú Lan học cách nghĩ cho cô, cho dù phải mất rất nhiều thời gian đi nữa.

"Kim Phượng, con.." Trương Tú Lan kinh ngạc đến gần như không nói nên lời.

"Ngày mai con muốn đi huyện thành, có lẽ là đến cung tiêu xã, người có cần con mang theo cái gì không?" Lý Kim Phượng nói.



"Không... không cần!" Trương Tú Lan lắc đầu, bà ấy sốc đến mức không thèm hỏi Lý Kim Phượng lấy tiền ở đâu ra, đến huyện thành làm gì.

Lý Kim Phượng trở về phòng của mình, còn Trương Tú Lan thì ngơ ngác đi nấu ăn.

Trong khi nấu ăn, trong đầu bà ấy tràn ngập những lời Kim Phượng nói.

Kim Phượng chính là miếng thịt rơi ra khỏi cơ thể bà ấy, làm sao bà ấy có thể không yêu thương, nhưng những ngày đó thực sự quá đau buồn đối với bà ấy, dù có muốn quên cũng không thể quên được.

Khi đó, sau khi thành lập nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, cha bà ấy có rất nhiều đất đai, là một cận vệ nổi tiếng và giàu có trong vùng, cha bà ấy, cũng là ông ngoại của Lý Kim Phượng đã trực tiếp bị đánh thành địa chủ.

Ruộng đất ở nhà đã không còn, khi đó Lý Kim Phượng vẫn còn nhỏ chưa trải qua giông bão gì, còn bà ấy thì bất lực nhìn người nhà lần lượt bị giẫm đạp, nếu cha chồng không đến kịp thời, bà ấy hẳn là đã nhảy xuống sông cùng Kim Phượng.

Vì vậy, bà ấy rất biết ơn cha chồng và nhà họ Lý.

Kim Phượng còn nhỏ, có lẽ lớn lên sẽ suy nghĩ kĩ về những gì mà mình đang làm.

Nghĩ như vậy, cảm giác áy náy trong lòng Trương Tú Lan biến mất, người cũng trở nên phấn chấn hơn.

Bữa trưa, bà ấy dùng rau củ Lý Kim Phượng mang về, xào một quả cà tím, gọt hai quả dưa chuột, ướp với chút tương nóng, bằng cách này, bữa ăn hôm nay phong phú hơn bình thường rất nhiều.

Bữa ăn vừa xong, người nhà họ Lý lần lượt trở về.

Người đầu tiên quay lại là người chăn trâu Lý Ái Lan.

Trương Tú Lan cảm thấy kỳ lạ vì công việc chăn trâu luôn bị xen kẽ với giờ ăn của mọi người. Khi mọi người đang ăn, Lý Ái Lan sẽ cho trâu ăn, khi nông dân của tổ sản xuất sử dụng trâu vào buổi chiều thì Lý Ái Lan mới có thể quay lại ăn. Tại sao hôm nay...