Chương 17: Đem tiền lấy hết ra đây

“…” Tô Vũ Ninh thực sự không ngờ Tiêu Mặc Hàn sẽ nói như vậy: “Được rồi, hôm khác tôi lại mượn thêm mấy cuốn sách, vừa hay anh có thể dạy tôi đọc chữ, cũng không phải tìm đến Chu Chỉ Thanh nữa."

Lời nói này cứ như đang giải thích với Tiêu Mặc Hàn vậy, anh ngẩng đầu nhìn Tô Vũ Ninh, trong lòng cảm thấy có chút vui vẻ.

Tô Vũ Ninh không có ý định giải thích với Tiêu Mặc Hàn, hai bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ chia tay. Cô cũng không quan tâm Tiêu Mặc Hàn có hiểu lầm cô với Chu Chỉ Thanh hay không.

Nhưng bây giờ hai người đã là vợ chồng, cô không muốn một ngày nào đó, lại có người giống như Lý Thúy kia, đến gặp Tiêu Mặc Hàn rồi nói những lời vô căn cứ.

Tiêu Mặc Hàn cho dù không quan tâm, nhưng cô vẫn phải để tâm đến những tin đồn trong thôn. Ở thời đại này, danh tiết của người phụ nữ đặc biệt quan trọng.

Trong khi Tiêu Mặc Hàn cúi đầu nghiên cứu làm cái bẫy, Tô Vũ Ninh đi ra sân cắt một nắm cỏ, sau đó cô lấy cỏ bắt đầu đan một cái một cái mũ cỏ.

Khi Tiêu Mặc Hàn làm xong cái bẫy, thì mũ cỏ trong tay cô cũng gần hoàn thành rồi.

"Cô đang làm gì vậy?" Tiêu Mặc Hàn chỉ vào cái mũ cỏ trên tay cô với vẻ mặt kỳ quái.

Tô Vũ Ninh đội mũ cỏ lên đầu cô: "Dùng để chống nắng, anh thấy thế nào? Nhìn có đẹp không?”

Tô Vũ Ninh rất gầy, sắc mặt cô hơi vàng, thoạt nhìn có vẻ suy dinh dưỡng, nhưng màu xanh của mũ cỏ lại rất hợp với cô. Nó làm cô trông có chút vui tươi cùng tinh nghịch, khác hẳn với vẻ ngoài thiếu sức sống trước đây.

Tiêu Mặc Hàn có chút sửng sốt, anh chưa bao giờ nhìn thấy Tô Vũ Ninh hoạt bát như thế này.

Nhưng mà nghĩ lại, anh cũng không quen biết Tô Vũ Ninh lắm, có lẽ đây chính là bộ dáng thật sự của cô.

Anh gật đầu nhìn cô: “Trông cũng được.”

Tô Vũ Ninh cười rồi đứng lên: “Tôi đi Cung Tiêu Xã mua dầu trước, anh có cần mua gì không?”

“Không.”

Tô Vũ Ninh gật đầu: “Vậy tôi đi đây.”

Tô Vũ Ninh vừa rời đi, Tiêu Mặc Hàn chống nạng lại đứng dậy. Lúc trước bác sĩ nói anh khó có thể sống được ba tháng, nhưng bây giờ anh đột nhiên cảm thấy bác sĩ có thể nói sai rồi.

Tô Vũ Ninh rời khỏi nhà, cô mới phát hiện bây giờ là lúc mặt trời lên cao nhất, trong thôn không có mấy người đi lại. Chắc hẳn lúc này mọi người vẫn đang làm việc, còn chưa về nhà, nhân tiện cô có thể lẻn vào trong núi.

Cô mang chiếc bẫy nhỏ do Tiêu Mặc Hàn mới làm đặt vào trong giỏ, sau đó vào núi tìm chỗ ẩn nấp để đặt bẫy, không biết có bắt được con vật nào hay không.

Tô Vũ Ninh không dám đi quá xa, nghe nói bây giờ trong núi có lợn rừng rất lớn, tốt hơn hết nên bảo toàn tính mạng của mình.

Sau khi đặt bẫy xong, cô đi một vòng quanh đó, tìm được rất nhiều rau rừng.

Đừng hỏi làm sao cô biết được đó là rau rừng, thứ nhất đó là nhờ trí nhớ của nguyên chủ, thứ hai, khi còn làm nhà thiết kế ở thời đại kia, cô thường thích về quê khám phá phong tục. Đương nhiên là có ăn qua các loại rau rừng ở đó, thành ra cô có thể phân biệt được các loại rau.

Vào thời điểm giao mùa giữ xuân và hạ, rau rừng mọc rất nhiều. Điều này có thể giải quyết được vấn đề về rau ăn hằng ngày, nhưng dựa vào điều kiện sống hiện tại của cô và Tiêu Mặc Hàn, đám rau dại này e chỉ có thể ăn được một thời gian.

Tô Vũ Ninh cũng không vội hái rau rừng, nhớ kỹ chỗ đặt bẫy, rồi liền vội vàng xuống núi. Trước tiên phải đến Cung Tiêu Xã đã.

Cô vừa bước vào cửa, cổ tay đã bị người bắt lấy, kéo đi: “Lại đây.”

Tô Vũ Ninh loạng choạng suýt ngã xuống đất, nhìn kỹ mới phát hiện người tóm lấy cổ tay cô là Tiêu Phú Quý. Hắn là em trai nuôi của Tiêu Mặc Hàn, làm việc ở Cung Tiêu Xã.

"Anh muốn làm gì?" Tô Vũ Ninh lùi về phía sau một bước, đề phòng nhìn chằm chằm Tiêu Phú Quý.

Tiêu Phú Quý nhìn cô với vẻ mặt hung dữ : "Làm gì sao? Cô còn dám hỏi tôi muốn làm gì? Ai cho cô lá gan đến Tiêu gia chúng tôi đòi tiền, đòi lương thực hả?"

Phân gia là do trưởng thôn phân xử, anh có ý kiến thì đi mà gặp ông ấy đối chất.” Tô Vũ Ninh định hướng cánh cửa mà lùi ra.

Còn chưa ra tới cửa, đã bị Tiêu Phú Quý chặn lại nói:

“Cô dám thách tôi à, nếu cô không làm ầm ĩ lên, thì trưởng thôn làm gì phải đứng ra phân xử việc của Tiêu gia. Mau lên, đem tiền lấy ra hết đây. Không thì đừng trách tôi vô lễ.”

Tô Vũ Ninh vốn là lo lắng Tiêu gia sẽ tới nhà đòi lại lương thực, nhưng không ngờ Tiêu Phú Quý lại trực tiếp tìm cô đòi tiền.

"Giao cho anh cũng được, dù sao tôi cũng không nguyện ý gả vào Tiêu gia, tôi đây lập tức về nhà bố mẹ đẻ , Tiêu Mặc Hàn sống hay chết là do mấy người tự quyết định." Tô Vũ Ninh giả vờ lấy tiền ra, lại nói tiếp:

“Thân phận của anh ấy rất đặc biệt, ngày hôm qua trưởng thôn cũng đã nhìn thấy tình trạng hiện tại của anh ấy. Sợ rằng sau này ông ấy sẽ thường xuyên đến thăm, tới lúc đó anh ấy tốt hay xấu, không biết Tiêu gia của mấy người…”

Tô Vũ Ninh nói tới đây thì ngừng lại, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Tiêu Phú Quý.

Đôi mắt cô lạnh lùng sâu thẳm, chỉ liếc nhìn thoáng qua đã khiến Tiêu Phú Quý rùng mình khó hiểu:

"Cô dám uy hϊếp tôi?"