Chương 32: Cậu đúng là cái đồ ăn no rửng mỡ

“Không sao đâu, đi về thôi!" Tô Vũ Ninh sải bước đi về phía trước.

Tiết Nhị Cẩu cau mày, nhanh chóng đi theo, phản ứng của mẹ Tô làm người ta cảm thấy có chút khó chịu.

Khi đi ngang qua cửa ngôi nhà mới của nhà họ Tiêu, bọn họ gặp phải Tiêu Phú Quý, hắn ta chắc vừa tan làm ở Cung Tiêu Xã về.

Tiêu Phú Quý liếc nhìn hai người, rồi nhổ mạnh nước bọt về phía Tô Vũ Ninh: "Đúng là không biết xấu hổ, giữa ban ngày còn dám ở cùng người đàn ông khác."

Mặc dù nước bọt không phun đến được chỗ Tô Vũ Ninh đang đứng, nhưng cũng đủ để cô cảm thấy ghê tởm.

Tô Vũ Nịn đột nhiên lao về phía Tiêu Phú Quý, đẩy mạnh hắn một cái.

Tiêu Phú Quý không phản ứng kịp liền ngã lăn ta đất.

Tô Vũ Ninh cưỡi người hắn, bàn tay từ trái sang phải nện trên mặt hắn : "Tao thấy mày mới là kẻ không biết xấu hổ, để xem hôm nay tao có đánh chết mày hay không.“

Hắn ta bị cô đánh cho đến ngốc rồi mới phản ứng lại, liền đẩy cô ngã xuống đất: "Con khốn này, hôm nay mày tìm chết với ông đây rồi!”

Nắm đấm của hắn giơ lên chưa kịp đánh trúng Tô Vũ Ninh, thì hắn đã bị Tiết Nhị Cẩu đá bay ra ngoài.

“Chị dâu, chị không sao chứ?” Tiết Nhị Cẩu kéo Tô Vũ Ninh đứng dậy.

Tô Vũ Ninh lắc đầu: “Tôi không sao.”

Cô nhặt túi vải trên đất rồi đi về nhà, Tào Kim Hoa từ phía sau lao tới: “Con khốn chết tiệt, mày đánh con trai tao rồi còn muốn chạy sao? Đừng hòng, dứng lại cho tao.”

Tô Vũ Ninh nhanh chóng né người một cái, rồi cô duỗi một chân ra phía trước. Tào Kim Hoa vướng phải chân của cô ngã lăn ra đất.

Cô thuận tay rút ngay con dao găm của Tiêu Mặc Hàn đưa cho, kề thẳng vào cổ Tào Kim Hoa: “Lưỡi dao không có mắt, tôi khuyên bà đừng có mà cử động.”

Tô Vũ Ninh giọng nói có chút lạnh lùng, trong ánh mắt cũng lộ ra một tia tàn nhẫn.

"Mày... mày muốn làm gì?" Nhìn thấy bộ dạng như thế của Tô Vũ Ninh, Tào Kim Hoa sợ đến mất mật, nằm im trên mặt đất không dám động đậy.

Tiết Nhị Cẩu cũng có chút sợ hãi: “Chị dâu?”

“Anh Tiết, giúp tôi lôi Tiêu Phú Quý lại đây” Cô nhẹ nhàng kéo Tào Kim Hoa đứng dậy, con dao vẫn kề ở trên cổ bà ta.

Tiết Nhị Cẩu sợ cô đâm người nên nhanh chóng tóm lấy Tiêu Phú Quý: "Chị dâu, đừng làm ra hành động liều lĩnh. Dao không có mắt, nếu làm thương người khác thì phải đi lao động cải tạo đó."

Lúc này mọi người trong thôn bắt đầu kéo lại đây, bọn họ đi làm về nhìn thấy cảnh tượng như vậy, thì có chút hoảng hốt, liền vội vàng vây quanh thuyết phục khuyên bảo Tô Vũ Ninh.

Tô Vũ Ninh hét lớn: "Mọi người im lặng. Tô Vũ Ninh tôi có chuyện muốn nói."

“Mọi người đừng nói nữa, nghe cô ấy nói đã." Trưởng thôn nghe thấy tiếng ồn ào thì chạy đến, nhanh chóng vẫy vẫy tay yêu cầu mọi người trật tự.

Tô Vũ Ninh nhìn đám đông rồi nói:

"Số phận của tôi sinh ra đã khổ, ở nhà họ Tô ăn không đủ no, nhưng bao nhiêu năm nay tôi chưa từng gây hại cho ai ở trong cái thôn này. Bây giờ tôi đã kết hôn với Tiêu Mặc Hàn, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống bình yên, tôi cũng muốn cùng Tiêu Mặc Hàn chung sống với nhau thật tốt”.

“Nhưng người nhà họ Tiêu không muốn chúng tôi sống tốt, chuyện phân gia là do trưởng thôn quyết định giùm, Tiêu Phú Quý không phục với sự phân chia đó, cho nên hắn luôn tìm tôi đòi tiền. Chỉ vì tôi không đưa, mà hắn ta lại đi tung tin đồn không đúng về tôi và anh Tiết đây.”

“Anh Tiết là người tốt, anh ấy thấy tôi và Tiêu Mặc Hàn sống cũng không dễ dàng gì, liền ra tay giúp đỡ. Chúng tôi bước đi trên đường rất đàng hoàng, tại sao hắn ta lại bảo chúng tôi không biết xấu hổ mà đi cùng nhau? Tiêu Phú Quý, nếu hôm nay anh không cho rõ ràng, đừng trách tôi là người thô lỗ!”

Tô Vũ Ninh biết rất rõ hậu quả của loại tin đồn này. Nếu cô ấy không đứng ra phủ nhận lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai, càng nói người ta càng cho rằng đó là sự thật.

Hiện tại chân của Tiêu Mặc Hàn tạm thời chưa lành, sau này sẽ phải nhờ vả Tiết Nhị Cẩu rất nhiều, tốt hơn hết không nên để tin đồn này lan rộng. Vì điều này không chỉ huỷ hoại danh tiết của cô, mà còn ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa Tiêu Mặc Hàn với Tiết Nhị Cẩu.

Cô chỉ muốn gϊếŧ gà doạ khỉ, đem cái tin đồn này bóp chết từ trong trứng nước, hơn nữa cũng để mọi người biết rằng Tô Vũ Ninh cô không phải là thứ có thể tùy tiện bắt nạt.

"Tiêu Phú Quý, cậu đúng là cái đồ ăn no rửng mỡ. Tôi nghĩ cậu đã ăn quá nhiều rồi nên suốt ngày bịa chuyện vớ vẩn. Việc Nhị Cẩu đến giúp đỡ nhà Tiêu Mặc Hàn là do tôi gật đầu phân phó.”

"Thế nào hả, nhà họ Tiêu các người nghĩ rằng chuyện ồn ào của nhà mình không ai biết sao?Chẳng nhẽ còn muốn phơi bày hết cho làng trên xóm dưới nghe?” Trưởng thôn giận dữ hét lên.

Người dân xung quanh cũng bắt đầu chỉ tay vào nhà họ Tiêu: “Tôi đã nghe nói về việc này rồi, rằng Tiêu Phú Quý đã chặn Tô Vũ Ninh ở Cung Tiêu Xã. Tô Vũ Ninh bị anh ta bóp cổ gần chết vì không chịu đưa tiền cho anh ta.”

“Việc này tôi cũng nghe nói qua, nhà họ Tiêu thật đúng là không phải là người, chân trước phân gia xong, sau lưng liền đi đòi tiền lại, nào có ai làm như vậy.”

“Tiêu Phú Quý này cũng không xứng đáng làm người. Một người như vậy làm sao có thể được làm ở Cung Tiêu Xã chứ? Trưởng thôn, ông không thể giao một chức vị quan trọng cho một người như này được.”

" Trưởng thôn…”

Tô Vũ Ninh đã nói rồi, Tiêu Phù Quý chỉ có thể chết đuối trong nước bọt của người dân trong thôn. Đây là hắn tự tìm đến cái chết, không biết kiềm chế lại còn nhất quyết phải tìm cô trêu chọc.

Chưa tính đến việc trêu chọc cô, hắn ta cũng thật xui xẻ. Tìm đến đúng lúc tâm trạng của cô không được tốt, tình nguyện làm cái bao cát cho cô chút giận..

Ngay lúc mọi người trong thôn đang chỉ trích nhà họ Tiêu, thì Tiêu Mặc Hàn chen qua đám đông, đi đến bên cạnh Tô Vũ Ninh:

“Đưa dao cho tôi rồi buông ra đi.”