Chương 3

Xem ra cô ăn rất ngon.

Lý Tế Hoằng nghĩ lại, từ lúc Doãn Như Nam sinh con xong đến bây giờ đã là ngày thứ mười, cô luôn nằm bất động, cả người không có chút sinh lực nào, lại còn ăn rất ít, chưa bao giờ ngồi dậy chủ động cầm bát ăn như thế này.

Bởi vì sinh con mà cô đã hao tổn thân thể rất nhiều, nếu bây giờ không bồi bổ cơ thể, anh lo sức khoẻ của cô sẽ ngày càng kém đi.

Ăn xong bát trứng bắc đường nâu, cái bụng rỗng của cô cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu, Doãn Như Nam nhìn về phía Lý Tế Hoằng, liền cảm thấy hình như mình đã được sống lại rồi.

"Tiểu Nghệ đâu?"

Cô thấy hiện tại ở đây chỉ có Tiểu Hành, cho nên bất giác nghĩ đến con gái của mình.

Nhìn thấy vợ quan tâm tới con, trong lòng Lý Tế Hoằng vui mừng không thôi.

Mười ngày qua, mặc dù anh vẫn luôn để Tiểu Hành ở bên cạnh cô, nhưng cô lại thờ ơ với tiếng khóc của con. Hiện tại thấy cô hỏi đến con, điều này làm Lý Tế Hoằng rất vui, đây là tín hiệu đáng mừng.

Là do anh cưỡng ép cô, cho nên Doãn Như Nam mới chán ghét anh, không muốn cùng anh sống tốt. Cho dù có con đi nữa, anh cũng cảm thấy không an toàn.

"Con bé đang mẹ chúng ta bế rồi.”

Bởi vì cuối cùng Doãn Như Nam cũng quan tâm tới hai đứa nhỏ, Lý Tế Hoằng rất vui vẻ, nói xong liền vội vàng chạy ra ngoài, chỉ sợ một giây sau vợ mình lại không muốn gặp con nữa.

Doãn Như Nam nhìn Lý Phó Hành, cậu bé đang nằm chơi ở đó, cô cẩn thận chọc chọc vào khuôn mặt nhỏ bé của con, cảm giác mềm mại mỗi lần chạm, khiến người ta liền cảm thấy ấm áp.

Ngày ấy, sau khi bị trúng dược và xảy ra chuyện đó với Lý Tế Hoằng. Một tháng sau cô phát hiện mình có thai, lúc đó cô không thể tin được, thậm chí còn muốn chết đi. Sau đó trong lúc mang thai cô bị mắc chứng trầm cảm trước sinh, đến lúc sinh hai đứa trẻ xong thì lại bị trầm cảm sau sinh. Thân thể dường như không có linh hồn, sống tiếp là một cực hình đối với cô, cũng không có tâm trí để chăm sóc hai đứa con của mình.

Lại thêm tên của hai đứa trẻ được gia đình nhà chồng thất học đặt, nên cô cực kỳ khó chịu. Khi ấy Doãn Như thật sự không có tình cảm với hai đứa trẻ, cô luôn tỏ ra chán nản và không muốn để ý chúng một chút nào.

Tên hai đứa trẻ lúc đầu có chút mộc mạc, quê mùa. Một đứa tên Đại Bảo, một đứa tên Tiểu Hoa, cho nên cô rất ghét.

Cô không biết tâm trạng lúc đó của mình thế nào, nên đã đặt tên cho hai đứa con của mình.

Ham học nghề, siêng năng làm việc, biết tiết kiệm tiền, đây chính là con đường phải đi.

Đây những từ mà Doãn Như Nam nghĩ đến khi đó, rồi đặt tên cho hai đứa trẻ là Lý Phó Hành và Lý Phó Nghệ.

Nhà họ Lý thấy hai cái tên này rất hay, nên vui vẻ đi đăng ký hộ khẩu cho hai đứa nhỏ, nhưng vì không biết chữ, nên phải nhờ Doãn Như Nam viết ra giấy hộ rồi mới rời đi.

Lúc Doãn Như Nam sinh hai đứa trẻ, bởi vì khó sinh nên sức khoẻ của cô không được tốt. Khi đó cô chán nản không quan tâm đến các con, nên cô không có sữa. Vì không có sữa mẹ, hai đứa nhỏ phải ăn sữa dê để sống.

Lý Tế Hoằng rất nhanh đã quay lại lại, người đàn ông này bước vội vào phòng, anh nhìn thấy Doãn Như Nam đang dùng ngón tay chọc chọc vào khuôn mặt nhỏ mũm mĩm của con trai.

"Vợ ơi, anh mang Tiểu Nghệ đến cho em này."

Lý Tế Hoằng vui vẻ nói.

Không giống như tiểu tử kia, Lý Phó Nghệ có chút nhỏ bé, nhỏ hơn Lý Phó Hành. Nhà họ Lý năm đời chưa từng có một cô con cháu gái nào, Lý Phó Nghệ là cháu gái duy nhất của nhà họ. Sinh ra đã nhỏ gầy, nên nhà họ Lý ai cũng nâng niu, cẩn thận chăm bẵm cô cháu gái này.

Bởi vì thân thể cô bé rất mỏng manh, cần phải có hơi ấm của người lớn để sưởi ẩm. Trong mười ngày qua, tất cả nhân lực trong nhà họ Lý đều phải ôm cô bê vào lòng để ủ ấm, vì cơ thể của cô bé không tự tạo ra được hơi ấm. Hơn nữa cô nhóc lại là cháu gái duy nhất của nhà họ Lý, nên cả gia đình đều rất thương yêu bé.

Doãn Như Nam cẩn thận đỡ lấy con gái, cô bé nhẹ hơn tiểu tử kia rất nhiều, bé nhỏ cực kỳ. Thân thể mềm yếu hơn Lý Phó Hành, cô chưa từng biết con gái mình khi mới sinh ra lại yếu ớt như thế này.

Ôm đứa con gái yếu ớt vào lòng, Doãn Như Nam liêm cảm thấy rất áy náy, trước đây cô làm mẹ nhưng lại chưa bao giờ quan tâm đến con mình, cô thật sự không có tư cách làm mẹ.

Cô bé hiện tại đang ngủ say, được Doãn Như Nam ôm ấp nhóc con trong ngực càng ngủ say hơn, vì sức khỏe không tốt nên bé đặc biệt thích ngủ. Chỉ cần được người lớn bế, nhóc con luôn có thể ngủ ngon. Được một lúc, thì Lý Tế Hoằng sợ cô mệt, liền bế cô nhóc ra ngoài.

Cô nhóc này cần phải có cơ thế của người lớn sưởi ấm, buổi tối ngoại trừ lúc anh ôm cô bé lên giường ngủ, thì những lúc khác cô bé đều được mọi người trong gia đình bế.

Doãn Như Nam vẫn đang trong thời gian ở cữ, anh không muốn cô ngồi ôm con quá lâu

"Thân thể của Tiểu Nghệ sẽ không sao chứ?"

Doãn Như Nam cẩn thận hỏi.

Nhìn thấy Lý Tế Hoằng đã quay lại, Doãn Như Nam vô thức hỏi.

Mặc dù sau này khi Lý Phó Nghệ lớn lên, cô bé sẽ trở thành một cô gái duyên dáng, nhưng trong thâm tâm của Doãn Như Nam vẫn quan tâm đến cô con gái yếu ớt của mình.

"Em đừng lo lắng, gien của nhà họ Lý chúng ta sẽ không có loại không tốt. Anh nói cho em biết, gien của Lý gia nhất định rất mạnh, chỉ cần là đã sinh ra, thì dưỡng tốt một chút liền không sao cả. “

“Có một câu nói anh đã từng nghe qua. Là gì nhỉ? Chà, nếu bạn có cây non, bạn không phải lo lắng về việc chúng phát triển. Bây giờ chúng đều ở đó, chuyện gì có thể xảy ra chứ?”

“Sẽ ổn thôi! Nên em đừng lo lắng, em hãy chăm sóc cơ thể mình thật tốt nhé. Đừng lo lắng cho Tiểu Nghệ, sau này nó nhất định sẽ trở thành một cô gái xinh đẹp như em. Mẹ nói, em đang ở cữ không được ngồi lâu đâu, mau nằm đi!”

Doãn Như Nam nghe vậy, liền yên tâm ngoãn nằm xuống giường.

Lý Tế Hoằng vừa lòng cười tươi, đợi Lý Phó Hành đói bụng khóc oe oe hai cái, anh liền bế cậu ra ngoài cho ăn. Sau khi cậu bé ăn xong, thì anh lại mang về phòng đặt bên cạnh Doãn Như Nam, lúc này cậu bé đã ăn sữa no nê, chẳng mấy chốc đã nghiêng đầu ngủ say, xem ra rất là dễ nuôi.

Doãn Như Nam nhìn con trai đang ngủ ngon lành bên cạnh, cô mới dám nhắm mắt, vì sức khoẻ suy kiệt, nên rất nhanh cô cũng chìm vào giấc ngủ.

Nhìn thấy hai mẹ con đều đã ngủ, Lý Tế Hoằng lặng lẽ bước ra ngoài

"Đang ngủ sao?"

Sở Thuý Hoa nhìn đứa con trai cao lớn của mình rón rén đi ra như kẻ trộm, liền hỏi.

Lý Tế Hoằng gật đầu.

"Vâng, cô ấy đang ngủ, con cảm thấy hôm nay tâm trạng của cô ấy rất tốt, hiện tại đã nguyện ý bế con rồi!"

Lý Tế Hoằng cười vui vẻ.

"Không phải trước đó mẹ đã nói với con rồi sao, con bé là lần đầu mang thai, cũng do tuổi còn nhỏ nữa, nên chưa thể thích ứng kịp. Tình mẫu tử không phải vừa sinh ra liền có. Phải cần thời gian, con xem bây giờ không phải đã tốt hơn rồi sao?"

Sở Thuý Hoa cười nói.

"Tại sao con lại không sợ được cơ chứ? Nếu chúng con từ từ phát triển tình cảm rồi mới có con, thì con cũng không sợ cái gì hết. Nhưng hiện tại mọi chuyện xảy ra quá nhanh, là con đã cưỡng ép cô ấy…"

Giọng nói của Lý Tế Hoằng càng ngày càng nhỏ...

Khi cô tỉnh dậy, vẫn là căn nhà có bốn bức tường đất ấy, cũng không biết Lý Tế Hoằng đã bế Lý Phó Hành ra ngoài từ lúc nào.

Doãn Như Nam vẫn đang nằm trên giường.

Cô đây thực sự đã quay về quá khứ sao?

Cô thực sự có thể bắt đầu lại cuộc sống một lần nữa ư?