Chương 38

Sau đó Giản Mẫn liền bị Tưởng Tuệ Tuệ kéo đi ra khỏi cửa, đáng ngạc nhiên là suốt cả quá trình đấy cô lại không hề thở dốc một chút nào.

Lúc này trong lòng cô liền nghĩ đến bàn tay vàng trong tiểu thuyết mà kiếp trước cô từng đọc qua, cho nên bản thân rất nhanh đã không còn nghi ngờ hay suy nghĩ về điều đó nữa.

Bàn tay vàng thật sự thần kỳ vô cùng, trên ngón tay bị thương do cắn lúc nãy miệng vết thương trong chốc lát đã lành lặn không còn chút dấu vết, vì vậy không có gì là kì lạ khi sức khỏe của cô đột nhiên lại được tăng cường như vậy.

Nhưng sau khi phát hiện ra điều này, việc làm cho Giản Mẫn quan tâm nhất hiện tại không phải là cơ thể đã đỡ hơn nhiều hay chưa, mà là bàn tay vàng thường chỉ thuộc về nữ chính! Những chuyện trên làm cho cô cuối cùng cũng ra rằng bản thân tại sao lại đến được thế giới này, và tại sao lại biến thành Giản Như Như gả qua đây.

Tất cả đều là ý trời a, không chừng là vì kiếp trước nhìn thấy cô chết quá oan uổng cho nên ông trời đã để cô xuyên không đến đây mượn thân thể Giản Như Như một lần nữa sống lại, dựa theo thiết lập trong tiểu thuyết thông thường hay viết Giản Như Như nguyên bản nhất định đã chết rồi, sau này cũng không thể quay lại, vì vậy từ nay thân thể này sẽ hoàn toàn là của Giản Mẫn cô đây. Cô thực sự đã sống lại rồi!

Giản Mẫn từ nay cũng chính là Giản Như Như, giờ phút này đứng ở cạnh cửa trong đôi mắt tỏa ra niềm vui sướиɠ thành thật, dáng vẻ ấy khiến Tưởng Phong tưởng rằng cô cuối cùng cũng nghĩ thông bằng lòng chấp nhận anh rồi, làm cho Tưởng Phong vừa bước vào trái tim đã ngay lập tức đập liên hồi, chính là kiểu kích động muốn đem người ôm vào trong ngực hôn một cái, nhưng cúi đầu lại nhìn thấy cô cháu gái đang ở bên cạnh thành ra chỉ có thể dừng ngay ý nghĩ đấy lại.



“Sao lại ra đây? Bên ngoài rất lạnh."

Tưởng Phong đi qua thay thế cháu gái đem người trực tiếp ôm vào trong lòng, Tưởng Tuệ Tuệ lè lưỡi quay đầu chạy ra ngoài, vừa chạy vừa kêu to: “Nội, nội, nội, cháu đói rồi.”

“Tuệ Tuệ nói mẹ gọi em ra ăn cơm.”

Từ thời điểm cô nhận ra mình chính là Giản Như Như, bản thân không trộm không cướp liền không vùng vẫy như trước nữa mà rất vui vẻ chấp nhận người chồng Tưởng Phong này.

Giản Như Như chấp nhận gọi mẹ anh là mẹ rồi, trong lòng Tưởng Phong lúc này cũng nhận định cô đã nghĩ thông, bằng lòng cùng với mình trải qua thời gian tốt đẹp, trong lòng vừa vui mừng vừa kích động đến không kìm được mà ôm cô chặt hơn mấy phần.