Chương 39

“Trước mắt đừng ra ngoài, đợi anh và mẹ nói rõ rồi em hãy ra gặp bọn họ.”

Tưởng Phong lần nữa cúi người bế cô lên trở lại trong phòng, đặt Giản Như Như ngồi xuống trên giường kế tiếp đột nhiên cúi người xuống hôn lên trán cô, sau đó lập tức xoay người vội vàng bước ra ngoài, bộ dáng kia ở trong mắt Giản Như Như có mấy phần ngại ngùng và thiếu kiên nhẫn.

Nhìn thấy người đã ra ngoài Giản Như Như đưa tay lên sờ sờ nơi mình vừa bị hôn, cô cảm thấy nơi đấy gần như đã nóng ran hết rồi, lại nghĩ đến dáng vẻ lúc nãy của Tưởng Phong trong lòng cảm thấy một trận ngọt ngào dâng lên trong lòng.

Chỉ là hôn một cái anh liền đỏ mặt, người ở thời đại này thật ngây thơ.

Tưởng Phong ra ngoài tìm thấy mẹ anh liền kéo bà vào phòng khách.

“Làm sao vậy.”

Mẹ Tưởng bị con trai đột ngột kéo đi khỏi bàn ăn khó hiểu hỏi, nhưng đợi cho khi xung quanh không còn ai nữa Tưởng Phong mới mở miệng nói: “Mẹ, người nhà họ Giản gả qua đây là Giản Như Như.”

Mẹ Tưởng sửng sốt, vẫn không hiểu con trai nói vậy là có ý gì:

"Chuyện này là sao? Giản Như Như là… Là con gái thứ hai nhà họ Giản…!”



Chính mình nói xong mặt của bà liền biến sắc, hai mắt mở to, giọng cũng bất giác nâng cao hơn: "Cái gì! Đám người nhà họ Giản dám lừa hôn sao?"

“Mẹ nhỏ tiếng một chút.” Tưởng Phong nhìn ra bên ngoài nói: “Vẫn còn vài thím ở đây đấy.”

Mẹ Tưởng cũng nghĩ tới điều này, lập tức bịt miệng lại trầm giọng xuống nói: “Con nói người gả qua đây là con gái thứ hai nhà họ Giản, người hay đau ốm Giản Như Như đấy sao?"

Tưởng Phong gật đầu.

“Ông trời ơi, vậy phải làm sao đây? Không được!” Mẹ Tưởng đẩy Tưởng Phong sang một bên, như muốn tiếp tục nói gì đó nhanh chóng nhẹ bước đi vào phòng của Tưởng Phong, vừa bước vào liếc mắt một cái đã nhìn thấy con dâu mới ngồi trên giường.

Giản Như Như thật sự rất bất an, mặc dù Tưởng Phong không để ý cô gả thay nhưng không đảm bảo là những người còn lại của nhà họ Tưởng cũng bằng lòng chấp nhận cô, nhà nào xung quanh thôn này không biết con gái thứ hai nhà họ Giản là một người bệnh tật, nhà họ Giản nghèo đi một nửa cũng vì bắt nguồn từ con gái thứ hai này phải uống thuốc liên tục, uống đến nghèo.

Vốn là muốn lấy một con dâu khỏe mạnh, kết quả đổi thành một hũ thuốc không đáy (*ý nói người bệnh tật triền miên), ai gặp tình huống này cũng sẽ không hài lòng.

Giản Như Như đang hồi hộp lại lo lắng nắm lấy quần áo chờ đợi, thì đột nhiên bên kia có một người đi vào giống như một cơn gió.