Chương 8: Ấm áp hiếm hoi

Trong căn phòng lạnh lẽo chỉ còn tiếng hơi thở dồn dập của Nguyễn Tĩnh. Bình sinh Nguyễn Tĩnh sợ nhất là những chuyện kinh dị. Mặt nàng tái mét giống như không còn giọt máu.

"Ta biết ngươi không phải người, nhưng mà... một bên là xác một bên là hồn thế này quả là... quá ghê rợn rồi."

Trần Anh liếc mắt, hướng vào một gốc tối đi đến lại chỉ vào một chỗ trên tường, ý bảo Nguyễn Tĩnh tiếp tục ấn vào.

"Sao ngươi không tự mở? Ta không phải là người ở của ngươi!"

Trần Anh nhíu mày:

"Ta không chạm vào được, nơi này có đặt tà thuật, ta chạm vào liền sẽ báo động toàn bộ Miêu phủ, nhưng ngươi thì khác, vì trên người ngươi có Đá Lửa."

Nguyễn Tĩnh bước đến theo lời Trần Anh, tiếp tục Ấn vào nơi nhẵn nhụi nhất, nàng thâm nghĩ: "Sao Trần Anh biết mình có Đá Lửa, nhưng viên ngọc mà Châu Di tặng có uy lực vậy sao? Còn có thể trấn áp tà thuật?"

Tiếng ken két quen thuộc vang lên, một không gian khác mở ra, lần đầu tiên Nguyễn Tĩnh thấy một nơi lộng lẫy đến như vậy, tất cả mọi thứ đều rất sạch sẽ, thậm chí còn nghe mùi dược hương thoang thoảng trong không khí, không hề gây mũi mà còn tạo cảm giác dễ chịu vô cùng. Trên vách tường bằng đá đều chạm trổ những hoa văn rất công phu, thoạt nhìn đều do những nhà điêu khắc cực giỏi tạo nên. Chính giữa mật thất là mười cái quan tài bằng thủy tinh giống hệt như chiếc quan tài chứa thi thể Trần Anh. Nguyễn Tĩnh dựa vào mép tương, tay chân mềm nhũn, sợ đến không thốt thành lời.

Trần Anh chầm chậm bước đến bên nàng, ôm lấy đôi vai đang run rẩy.

"Yên tâm, bọn họ đều là người, vẫn còn chút hơi tàn, nhưng suốt đời này đừng hòng tỉnh lại."

Nguyễn Tĩnh ngạc nhiên, đi đến bên từng chiếc người để xem xét, quả thật vẫn còn thoi thóp thở, nhưng hơi thở đều mỏng manh đến đáng thương, chỉ cần tác động nhẹ, chỉ sợ cũng đủ khiến nó dừng lại. Mười người đều là nam nhân tuổi còn rất trẻ, ước chừng từ mười đến ba mươi tuổi, dung mạo thanh tú, sáng sủa, rất tiếc lâm vào cảnh người thực vật.

"Họ là ai? Sao lại nằm trong thi kho của Miêu Phủ?"

Trần Anh tiến đến một bước, ôm chầm lấy Nguyễn Tĩnh, cái ôm an ủi một khắc vừa rồi khiến nàng quyến luyến.

"Ngươi thật ấm."

Hành động bất ngờ của Trần Anh khiến Nguyễn Tĩnh bối rối. Tuy nàng thích nữ nhân, cũng không phải là loại ăn tạp, huống hồ Trần Anh mới mười lăm, nàng đều xem là tiểu hài tử mà nghĩ ngợi. Thế nhưng cái ôm này khơi dậy rất nhiều cảm xúc, tựa như năm đó Châu Di cũng dụi dụi vào lòng nàng.

“Chị thật ấm. Có phải vì chị quá gầy nên người mới ấm như vậy?”

“Chị vì em nên mới ấm áp.”

“Thật sao? Vậy em nguyện sẽ ôm chị cả đời.”

Trần Anh sau một hồi cảm nhận chán chê, ngẩng đầu lên liền bắt gặp khuôn mặt thất thần của Nguyễn Tĩnh. Nữ nhân này, đến biểu cảm ngu ngốc cũng đặc biệt cuốn hút.

"Này, ngươi đóng băng rồi sao? Ta... lạnh lắm ư?"

Nguyễn Tĩnh xoa đầu Trần Anh, mỉm cười ôn nhu.

"Không lạnh, ta chỉ đang nhớ đến một người cũng giống ngươi, tính tình như trẻ con, rất ngốc nghếch."

Từ khi gặp mặt Nguyễn Tĩnh đến nay, lần đầu tiên Trần Anh thấy được vẻ mặt này của nàng, trong đôi mắt trong veo ấy mỉm cười tình ý tràn đầy, ánh nhìn mềm mại hiếm thấy, lại có chút chua xót, tang thương. Trần Anh thầm tò mò người mà Nguyễn Tĩnh nhắc đến là ai, lại khiến nàng như biến thành một người khác. Nhưng Trần Anh không thể phủ nhận hoàn toàn bị đắm chìm vào đôi mắt ấy.

"Họ đều là con trai của Miêu tướng quân. Mười nam nhân này đều vì cuộc tranh quyền giữa nhà họ Miêu và Thiên Hoàng mà bị hại, còn phía triều đình, chỉ mất đi một tiểu công chúa nghịch ngợm."

"Còn ngươi vì sao cũng ở đây?"

Trần Anh mỉm cười, nhìn vào xa xăm, mang theo một chút hoài niệm và hận ý.

"Vì ta chính là tiểu công chúa ấy."

Đêm nay quả thật đã thách thức sức chịu đựng của Nguyễn Tĩnh không ít, ngay cả áp lực khi vốn điều động của công ty bị đóng băng cũng không bằng. Nàng liên tục bị đi từ hoảng sợ này đến hoảng sợ khác. Sau khi rời căn nhà kho kinh dị ấy, Trần Anh đưa nàng về phòng rồi biến mất. Trước khi đi Trần Anh đã hỏi nàng một câu:

"Nguyễn Tĩnh, ta chỉ muốn biết một điều, nếu ta nhờ ngươi giúp đỡ thì ngươi có đồng ý hay không, ta cho ngươi ba ngày suy nghĩ, lúc đó ta chỉ cần câu trả lời."

"Tại sao lại là ta?"

Trần Anh cười rộ lên, mang theo vài phần chắc chắn:

"Ngươi là chủ nhân của Đá Lửa, ta biết ngươi có rất nhiều câu hỏi, từ từ ta sẽ giải thích với ngươi."