Chương 10: Về Nhà

Ăn cơm xong, Cố Khê Kiều dưới sự giúp đỡ của hệ thống mà an toàn đi vào trong thư phòng Giang Thư Huyền.

Cô lén lút mở máy tính lên, bảo hệ thống bắt đầu quét và phân tích, rất nhanh đã lấy lại được phần tài liệu kia, 10 điểm tích lũy nhẹ nhàng đến tay.

Bận rộn xong liền đi xuống lầu, cô cầm lấy laptop mà Giang Thư Huyền đưa cho cô để chơi, đặt trên đùi của mình xem lướt qua tạp chí kinh tế tài chính, thím Trương đi ngang nhìn một cái, bà ấy xem không hiểu xanh xanh đỏ đỏ này.

Nhưng Giang Thư Huyền thì hiểu, “Em muốn mua cổ phiếu ?”

Cố Khê Kiều nghe giọng nói của anh lập tức gấp máy tính lại ngẩng đầu lên và nghiêm túc nói “Anh Giang, hôm nay em muốn về nhà.”

“Hôm nay?” Giang Thư Huyền ngồi xuống sô pha đọc báo vừa nghe được lời này, ánh mắt lạnh lùng quét qua cô.

“Dạ…..ngày mai phải đi học rồi.” Cô nhất định phải trở về nhà họ Cố, Cố Khê Kiều tính toán thời gian cảm thấy hôm nay trở về là vừa vặn.

Ngày 4 tháng 5 hôm nay người nhà họ Hạ cũng qua đây.

Tô Uyển Nhi trước giờ rất yêu thích người con rể tương lai Hạ Tử Tuấn này, thấy họ đến tự nhiên sẽ vui vẻ, cho nên sẽ không có tâm trạng đến quản chuyện của cô, cho nên chuyện cô không về mấy ngày này bà ta sẽ không quan tâm, cùng lắm thì kể xấu cô cho Cố Tổ Huy nghe.

Nếu là Cố Khê Kiều lúc trước thì cô còn muốn cố gắng để lại ấn tượng tốt cho họ, mong chờ Cố Tổ Huy bố thí một chút tình yêu của cha cho cô, nhưng bây giờ đã hoàn toàn không cần nữa.

Hơn nữa ngày mai phải đi học, sách vở của cô đều ở nhà, dù có ra sao đi nữa cô cũng phải trở về.

Suy đi tính lại hôm nay trở về quả thật là càng thích hợp.

Giang Thư Huyền nhìn gương mặt vẫn hốc hác của cô, anh muốn từ chối theo bản năng nhưng người ta muốn về nhà anh còn có thể không cho người ta về sao?

Anh không ngăn cản nữa, đứng dậy đi thay quần áo, cầm lấy chìa khóa xe, “Được thôi.”



“Em sống ở đâu?” Giang Thư Huyền nhấn nút khởi động xe, hỏi cô.

Cố Khê Kiều im lặng một lúc. “Đường 16 trang viên Sơn Hà.”

Câu trả lời này làm cho Giang Thư Huyền ngạc nhiên nhìn cô một cái, trang viên Sơn Hà là một nơi ở của người quyền quý của thành phố này, người sống ở đây đều là những nhân vật có máu mặt ở thành phố N tuy anh không phải là người thành phố N nhưng đối với điều này vẫn nghe được một chút tin tức.

Rất nhanh đã đến nơi.

“Bên trong có lưu số điện thoại của anh có chuyện gì thì cứ gọi.” Lúc dừng xe Giang Thư Huyền lấy ra một chiếc hộp nhỏ được đóng gói tinh xảo, ở chung với nhau hai ngày anh đã hoàn toàn hiểu được tính cách của cô, anh biết cô rất khó tiếp nhận ý tốt của người khác cũng không nói nhiều, nhét hộp quà vào trong tay cô.

Cố Khê Kiều chợt nhớ ra hôm qua khi anh hỏi số điện thoại của cô, cô nói mình không có điện thoại, không ngờ rằng hôm nay anh đã lấy ra một cái đưa cho cô.

Cô nhìn hộp quà màu hồng trong tay mình, đầu óc hơi trống rỗng.

Trời ơi, chắc không phải anh cảm thấy cô tiếp cận anh là vì tiền đó chứ?

Cố Khê Kiều hơi đau đầu, cô đưa hai ngón tay trắng nõn xoa huyệt thái dương, liếc nhìn Giang Thư Huyền ánh mắt từ chối rất rõ ràng, cô không mua điện thoại chỉ là vì chẳng có ai có thể liên lạc mà thôi, hoàn toàn không phải không có năng lực để mua điện thoại, nhưng từ chối bây giờ thì cũng không nèn lắm?

Giang Thư Huyền nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô liền biết cô lại đi vào cõi thần tiên, giữa hai hàng lông mày hiện lên một ý cười nhàn nhạt, “Dùng trước đi coi như anh tặng quà gặp mặt cho em.”

Cố Khê Kiều xuống xe, cầm hộp quà trên tay, sau đó ngẩng đầu.

Anh rất cao cô phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thấy mặt anh, “Anh Giang, cám ơn anh.”

Dưới ánh mặt trời, gương mặt xinh đẹp tao nhã của cô gái hiện lên lấp lánh như ngọc không chút tì vết, mái tóc đen nhánh như thác nước xõa ra sau đầu, những sợi tóc bay bay trong gió, vẽ nên một vòng cung tinh xảo làm nổi bật làn da trắng như tuyết của cô.

Sau đó chính là cánh tay và đôi chân thon dài kia trắng đến chói mắt, Giang Thư Huyền nhìn một chút, luôn cảm thấy anh chỉ cần hơi dùng lực một chút là có thể bẻ gãy.