Chương 42: Khởi Đầu.

[Nhị Kiều, tôi có chú thích ở đây này, cô có thể đọc nó cùng với sách cổ. Tôi cũng soạn một phần kế hoạch rèn luyện thân thể cho cô, cô vừa mới bắt đầu nhập môn, cũng không cần hiểu rõ những cái này, chỉ cần đánh chiêu thức trong sách ra là được, thời gian dài dĩ nhiên sẽ hiểu.]

Đầu tiên Cố Khê Kiều chơi một bộ Ngũ Cầm Hí trong sách nhập môn, sau đó bắt đầu nghiên cứu môn võ thuật cổ xưa mà cô không thể hiểu được.

[Phối hợp hơi thở và tâm trí, hít vào với huyệt dưới bụng làm điểm hướng dẫn, sau đó hít vào đi xuống qua lòng bàn tay trái quanh co thể qua lòng bàn tay phải đến độ cao vô tận của bầu trời ; khi thở ra, tâm trí đi từ trên trời xuống, thông qua khí công bên phải từ tâm bàn tay phải đến tâm bàn tay trái, rồi đến huyệt Quan nguyên ở bụng dưới.]

Sau khi bị hệ thống lăn lộn xong, Cố Khê Kiều nằm ở trên giường một giờ, mới cầm quần áo ngủ đi vào nhà tắm.

Tối hôm đó cô thử tĩnh tọa để cảm ứng nguyên khí.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, tay chân tê cứng, đau nhức, hoàn toàn không có cảm giác ấm áp như hệ thống nói, ngược lại tinh thần rất tốt, chị Trương còn khen cô.

Cô mặc quần áo tử tế đi ra ngoài chậm rãi chạy nửa giờ, còn đánh một bộ Ngũ Cẩm Hí, mặc dù bị hệ thống cười nhạo vì không giống.

Lúc quay về thì Giang Thư Huyền đã ngồi ngay ngắn ở trên bàn ăn: “Chào buổi sáng, anh Giang.”

“Chạy bộ buổi sáng à?” Giang Thư Huyền ừ một tiếng, để tờ báo trong tay xuống, liếc nhìn cô một cái.

Cố Khê Kiều gật đầu, sau đó vòng qua anh đi lên lầu tắm gội, lần nữa đi xuống, chị Trương đã bày xong bữa sáng, cô từ từ ngồi vào chỗ ngồi của mình, cầm lên một cái bánh nướng, từ từ ăn.

Bữa sáng không phức tạp, trứng, bánh nướng, sữa, cháo, món ăn phụ.

Một phần đã no, Cố Khê Kiều ăn một chút cũng không ăn được nữa, khẩu vị của cô luôn rất kém, khi ở trong nhà họ Cố cô thường lười ăn nên một lúc không ăn được nhiều.

Giang Thư Huyền liếc nhìn cô, sau đó cau mày và nói chị Trương mang một bình sữa tới.

Cố Khê Kiều cầm sữa lên, lén nhìn Giang Thư Huyền, đôi mắt sắc bén của người kia vẫn đang nhìn chằm chăm vào cô, cô lập tức uống vài ngụm sữa.



“Sữa tươi để cao lớn.” Thấy cô uống xong, Giang Thư Huyền nhìn đi chỗ khác, chậm rãi giải thích: “Chị Trương nói em bị suy dinh dưỡng, tôi nghĩ không chỉ suy dinh dưỡng, em mới mười tám tuổi, sao lại lùn như vậy?”

“Khụ khụ khụ ...” Cố Khê Kiều thành công bị sặc, nói cô lùn? Đây quả thực không thể nhẫn nhịn được: “Tôi chỉ chưa có bắt đầu trưởng thành thôi.”

Giang Thư Huyền dừng đũa, nhìn cô từ trên xuống dưới, cưới nói: “Cháu gái của tôi, ngày khai giảng đầu năm nay, trường học đo chiều cao là 171cm.”

171cm trong ngày đầu tiên vào trường trung học cơ sở, cháu gái của anh cao bao nhiêu?

“Anh không hiểu, tôi trưởng thành muộn.” Cô bắt đầu nghiêm trang nói hưu nói vượn, nhưng cũng không có nói sai, kiếp trước chiều cao cuối cùng của cô là 168cm, cho nên vẫn còn không gian phát triển.

“Đã nhìn ra.” Giang Thư Huyền nhìn một cái, từ chối cho ý kiến.

Cố Khê Kiều không nói, sau đó vòng vo đổi đề tài: “Gần đây có phải anh Giang gặp gỡ rắc rối phải không?”

Giang Thư Huyền thả quả trứng đã bóc xong vào trong chén của cô: “Không có.”

“Này, đừng coi thường tôi, tôi rất giỏi, giờ anh nên trở về Thủ đô đi.” Một tay Cố Khê Kiều cầm trứng cắn, một tay chống đầu nhìn anh, rất nghiêm túc đề nghị, biểu hiện của hệ thống, tối hôm qua người anh truy lùng đã chạy trốn đến Thủ đô rồi.

“Về Thủ đô? Làm sao em biết?” Giang Thư Huyền chậm rãi ăn cháo, không nhúc nhích.

“Bấm tay tính toán.” Cô bóp năm ngón tay.

Giang Thư Huyền liếc nhìn cô một cái: “Ăn cơm đi.”

Người đẹp Cố có chút buồn bực, cũng đúng, cô chỉ là một học sinh lớp mười hai trung học không có sức thuyết phục, nếu có đứa nhóc nào dám nói chuyện với cô như vậy, cô cũng muốn đánh chết người đó.