Quyển 1 - Chương 33: Chuyển lớp

Phong Uyển Lâm liếc mắt một cái liền nhìn thấy một cô gái tầm 16 - 17 tuổi ngồi bên cạnh Tôn Tố, mặc đồng phục học sinh, tay cầm ly nước, hơn nữa còn có một đôi mắt tròn xoe như mắt mèo, khiến anh ấy có ấn tượng cực kỳ sâu sắc, lập tức nhớ tới con mèo đang nuôi trong nhà.

Phong Uyển Lâm nhìn lướt qua, khẽ nhíu mày ra lệnh: "Tôn Tố đi vào đây."

Nói xong, anh một mình đi vào bên trong văn phòng.

"Vâng, Phong cục."

Tôn Tố hướng về phía Phong Uyển Lâm làm theo tiêu chuẩn mà chào một cái, trước khi đi vào, cô còn cố ý ghé vào tai Trì Thư Nhan an ủi: "Em không cần sợ, Phong cục của chúng ta là người rất tốt, công chính liêm minh cực luôn, nếu ai đó lại đến gây sự thì chắc chắn sẽ không được như ý đâu."

"Cám ơn chị Tôn Tố."

Trì Thư Nhan mở to đôi mắt vừa tròn vừa to, khuôn mặt cô còn có chút bụ bẫm như trẻ con, nhìn vừa ngoan vừa xinh xắn. Nhất là khi cô chân thành nói cảm ơn với Tôn Tố, khoé môi cong cong lộ ra hai cái răng nanh nhỏ, thật sự vô cùng đáng yêu, khiến cho trái tim mẹ già đã trải qua bao nhiêu chuyện của Tôn Tố cũng phải mềm nhũn.

Trước khi đi, cô ấy còn nhịn không được mà duỗi tay sờ lên mái tóc của Trì Thư Nhan, giống hệt như cô tưởng tượng, mềm mại, mượt mà quá đi.

"Cô bé ngoài kia xảy ra chuyện gì vậy?"

Phong Uyển Lâm hỏi: "Cô bé hồi nãy đã làm ra chuyện gì sao?"

Tôn Tố vừa nghe Phong Uyển Lâm hỏi, lập tức đem tiền căn hậu quả của sự việc nói ra, càng nói về sau càng khó chịu:

"Phong cục, may mắn là anh đến kịp nếu không thì cũng không biết còn dây dưa đến khi nào. Mặt bà ta cũng thật dày, rõ ràng là con gái mình bắt nạt bạn học, cũng không biết tại sao tự làm bản thân bị thương đến nhập viện. Cố tình giả vờ là người bị hại mà còn dám công khai trách cứ người bị hại nữa chứ…"

Khi Tôn Tố chú ý tới ánh mắt nghiêm nghị của Phong Uyển Lâm, cô liền im miệng, sợ hãi đứng tại chỗ.

"Tôn Tố, tính tình nóng nảy của cô phải thay đổi, đừng lúc nào cũng hành động theo cảm tính."

Phong Uyển Lâm uy nghiêm trừng mắt nhìn cô ấy một cái. Anh lại răn dạy thêm vài câu rồi mới phất tay ra hiệu cô ấy đi.

Lúc Tôn Tố ra ngoài, cô ấy nhìn thấy Trì Thư Nhan đang uống từng ngụm nước ấm, hai má phồng lên giống như một con sóc.

"Lại để cho Phong cục gọi vào giáo huấn nữa, Tôn Tố, cô đã bị bao nhiêu lần rồi còn chưa chừa. Lần trước thì đánh phạm nhân đến cả mẹ người ta cũng không nhận ra, lần này nếu không phải có Phong cục, có phải lại muốn đánh nhau với người ta hay không?"

Cảnh sát Hoàng vừa nhìn Tôn Tố đi ra nên nhịn không được mà lẩm bẩm.

"Ai nha, không phải chứ, tôi vừa mới bị Phong cục nói xong, giờ đến ông cũng muốn nói tôi nữa sao?"

Thật ra trước đây Tôn Tố là cấp dưới của Phong Uyển Lâm, chỉ là sau đó phạm phải một ít sai lầm nên bị điều đến dưới trướng của cảnh sát Hoàng.

Cô hơi không can tâm nói: "Tên đấy bị đánh là đáng đời, thân là tội phạm hϊếp da^ʍ còn dám nói hươu nói vượn về nạn nhân nữa chứ, tôi đương nhiên là ngứa tay rồi."

Dường như cảm nhận được ánh mắt tò mò của Trì Thư Nhan, Tôn Tố ho khan hai tiếng, ý bảo cảnh sát Hoàng vẫn không nên ở trước mặt cô bé vạch trần cô.

"Chắc là cảnh sát Hoàng đã hỏi gần xong rồi nhỉ, bây giờ gần giữa trưa rồi, cô bé vẫn còn phải đi học đấy." Tôn Tố nói.

Cảnh sát Hoàng cũng gật gật đầu, ý bảo Trì Thư Nhan có thể về được rồi.

Trước khi đi, Trì Thư Nhan nhìn Tôn Tố một cái, đột nhiên nói:

"Chị Tôn Tố, buổi tối khi chị về nhà thì tốt nhất không nên vì về nhà nhanh mà đi đường tắt, nhớ kỹ phải đi đường lớn."

Cô nói xong liền rời đi cũng mặc kệ hai người có biểu cảm gì.