Quyển 1 - Chương 40: Phong cục tiếp đãi khách quý

Trên chiếc ghế sa lon da thật màu đen trong văn phòng Phong cục có hai người đang ngồi, một người đứng ở một bên, Phong cục cũng ngồi trên sô pha nói chuyện với một người.

"Phong cục, đây là tư liệu cảnh sát Hoàng bảo tôi chuyển cho ngài." Tôn Tố nín thở, vẻ mặt nghiêm túc đưa tư liệu cho Phong Uyển Lâm.

Phong Uyển Lâm cầm tư liệu tới, gật gật đầu, thản nhiên nói: "Tôi biết rồi, đi xuống đi, tôi sẽ xem."

Kỳ thật Tôn Tố không phải là người có lòng hiếu kỳ mạnh nhưng vừa mới nghe của những nữ cảnh sát nói kia, hơn nữa Phong cục cũng tiếp đãi cẩn thận như vậy, một chút hiếu kỳ của Tôn Tố liền bị gợi lên.

Lúc cô cầm tư liệu đưa qua cho Phong cục, liền từ khóe mắt liếc nhìn người ngồi đối diện Phong cục.

Chờ đến khi cô nhìn thấy rõ người ngồi đối diện Phong cục liền vô cùng kinh ngạc. Chỉ thấy người đàn ông ngồi đối diện Phong cục mặc bộ vest màu xám bạc cắt may vừa vặn, không có cà vạt, trên ngực trái đeo một chiếc khăn tay cùng màu nhưng đậm hơn một chút, tóc được xử lý tỉ mỉ gọn gàng, không có một sợi tóc nào rơi xuống, lộ ra một gương mặt mày rậm mắt sâu, khuôn mặt lạnh lùng thâm thúy, ngũ quan của người đàn ông này cơ hồ có thể được nói là tuấn mỹ tuyệt luân, mũi cao thẳng hẹp, môi mỏng hình thoi, khuôn mặt góc cạnh và chiếc mũi cao của anh ấy.

Có thể khiến cho người ta nghi ngờ đây là con lai, nhưng diện mạo của anh lại không có mang vẻ phương tây thô kệch nào, làn da trắng nõn gần như tái nhợt, đôi môi mỏng đỏ tươi như máu.

Cho dù như vậy, người khác cũng không nhìn ra một chút nữ tính nào trên người anh, ngược lại cảm thấy anh quý phái ung dung, mang dòng máu quý tộc lâu đời.

Khi hắn im lặng ngồi trên sofa lộ ra khí chất bất phàm uy nghiêm xa cách và tạo ra cảm giác vô cùng nguy hiểm.

Cho dù khi đối mặt với Phong cục uy nghiêm bá đạo và cẩn trong, Tôn Tố cũng không thật sự sợ hãi nhưng khi anh ấy hơi nheo mắt liếc nhìn qua, vậy mà Tôn Tố sợ tới mức đứng không vững muốn bỏ chạy trối chết.

Khi cô đã đi ra ngoài, Tôn Tố hít sâu một hơi rồi từ từ thở ra, trong lòng cô cũng thắc mắc, cô không phải la hoa si (mê trai) cũng không phải người nhát gan, rõ ràng người đàn ông này đẹp như vậy, khiến người khác vô cùng mê mẩn, nhưng chân cô hơi nhũn, áp lực trên người đàn ông này quá khủng bố.

"Thế nào, thế nào?" Một nữ cảnh sát hỏi cô cảm giác khi nhìn thấy anh đẹp trai kia.

Tôn Tố giơ ngón tay cái lên: "Rất đẹp trai, chỉ là có hơi khủng bố."

Khi cô nói xong lời này thì những nữ cảnh sát khác cũng gật đầu thật mạnh.

"Đúng vậy, đúng vậy, nếu không phải soái ca kia quá đáng sợ, tụi tôi cũng không để cô đi đưa tư liệu này." Mấy nữ cảnh sát khác vô cùng tán thành nói.

Tôn Tố cười cười ngồi vào vị trí của mình, tuy rằng kinh diễm nhưng vừa nhìn cũng biết người đàn ông này là người có quyền có chức trọng nên các cô tuyệt đối không có cửa.

Bởi vậy cũng không nghĩ nhiều, ngược lại nhớ tới cô bé có đôi mắt to tròn như mắt mèo kia, lúc cô bé rời đi, còn trịnh trọng nhắc nhở cô một câu.

Ngày đó Tôn Tố nghe cô bé kia nhắc cô đi đường lớn và cẩn thận một chút, cô chỉ coi cô bé đó quan tâm bình thường thôi chứ không để tâm.

Sau giờ tan làm ngày hôm đó, khi cô định rẽ vào con hẻm nhỏ hẻo lánh ít người qua lại thì bỗng nhiên nhớ tới lời cô bé kia nói.

Tôn Tố hơi do dự một chút nhưng vẫn đổi con đường khác đi về nhà, cho đến khi cô đi ra đường lớn đèn đuốc sáng trưng, cô hơi buồn cười vỗ vỗ trán mình, con đường tắt đó là con đường cô đi thường xuyên cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, vậy mà hết lần này tới lần khác làm theo lời cô bé kia nói, cảm thấy mình hơi ngốc rồi, tuy rằng phàn nàn như vậy, nhưng cô vẫn đi vòng sang một con đường khác.

Cho đến ngày hôm sau, trong lòng ba cô vẫn còn sợ hãi mà kéo tay cô chỉ vào một bản tin, nói: "Nơi xảy ra tai nạn này có phải là con hẻm mà con thường xuyên về nhà không?"

Tôn Tố đang ngậm một miếng bánh mì, chờ cô thấy rõ nội dung tin tức kia, liền giật mình vẻ mặt tái nhợt, tối hôm qua con hẻm cô đi thường xuyên xảy ra chuyện, hai bang phái liều mạng tranh đoạt địa bàn, chết rất nhiều người.

Hơn nữa thời gian chỉ sau khi cô tan làm một chút, cô thật sự không dám nghĩ, nếu tối hôm qua cô đi vào con đường đó thì cô sẽ như thế nào?

Những tên xã hội đen này ghét nhất chính là cớm, nếu cô tùy tiện đi vào thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.