Quyển 1 - Chương 5: Dỗ dành

Trì Thư Nhan lắc lắc đầu giống như trống bỏi, trong mắt ngấn lệ bình tĩnh nhìn về phía Trì Lăng Diễm, tủi thân nói: "Không được, đó là nhà của chúng ta, con không muốn người khác dọn vào đâu."

Trì Thư Nhan rất hiểu ba của mình, nếu là người lớn khác, nghe nói như vậy, nhất định sẽ mắng cô là trẻ nhỏ không hiểu chuyện.

Nhưng đổi thành người cuồng con gái như Trì Lăng Diễm tuy rằng cũng có chút bất đắc dĩ, cảm thấy ý thức lãnh địa của con gái nhà mình có chút mạnh mẽ.

Nhưng vừa nhìn thấy Trì Thư Nhan ngân ngấn nước mắt muốn khóc, ông nhất thời có chút luống cuống, liền lên tiếng an ủi: "Được, được rồi, không để người khác dọn vào, con xem con khóc thành cái dạng gì thế này."

Trì Thư Nhan nín khóc mỉm cười, bình tĩnh lại, cô cũng có chút buồn ngủ, liền ngáp một cái, thân thể này thật sự là quá yếu ớt, chỉ là cô vẫn như cũ gắt gao túm lấy Trì Lăng Diễm, giống như sợ ông sẽ chạy mất.

"Buồn ngủ thì ngủ đi." Trì Lăng Diễm hạ gối đầu xuống cho Trì Thư Nhan, giúp vén vài sợi tóc loà xoà trên mặt cô sang một bên.

Trì Thư Nhan gật gật đầu, ánh mắt chuyên chú, tất cả đều rõ ràng có thể thấy được tình cảm quấn quýt cùng lưu luyến không muốn xa rời.

"Ngoan, ba ở đây với con, nhắm mắt lại đi." Tay phải Trì Lăng Diễm phủ lên mí mắt của Trì Thư Nhan, vừa thấy vui vẻ lại vừa cảm thấy đau lòng.

Điều làm ông vui vẻ chính là, con gái ngày trước đối với mình xa cách và bài xích mà bây giờ có thể lưu luyến không muốn rời xa ông như vậy, nhưng nghĩ đến con gái gặp phải hoạ lớn như vậy, lại cảm thấy đau lòng không thôi.

Trong đôi mắt Trì Lăng Diễm hiện lên vài tia sáng sắc bén, tốt nhất chuyện này không phải do người cố ý gây nên, nếu không ông khẳng định sẽ không bỏ qua chuyện này.

Trì Thư Nhan lại mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi, lúc tỉnh lại, bên canh không còn một ai.

Trì Thư Nhan hoảng hốt nhìn xung quanh, chẳng lẽ chuyện ngày hôm qua cô nhìn thấy ba tất cả đều là một giấc mộng hay sao, cho đến khi cô sờ đến ngọc bội màu trắng ở trên cổ, cô mới miễn cưỡng bình tĩnh lại.

Cô bước xuống giường và cũng không mang giày mà đẩy cửa ra đi ra ngoài. Đi về phíahành lang bên phải.

"Đồ khốn kiếp, con mẹ nó ông đấy muốn gϊếŧ chết tất cả bọn họ! Dám đối xử với con gái ông đây như vậy." Một tiếng rống giận phát ra từ một đầu cầu thang.

Trì Lăng Diễm đối với chuyện của con gái mình không hiểu sao lại ngã xuống hồ chứa nước vẫn luôn nghi ngờ.

Nên ông đã phái cấp dưới đi điều tra, thì biết chân tướng là trò đùa quái đản của một vài người, cộng thêm chuyện con gái ở trường học vẫn luôn bị bắt nạt nên đã vô cùng phẫn nộ giống như hùng sư* bị chọc giận.

(*) Sư tử đực.

"Trở về đơn vị? Trở về cái gì mà trở về, con gái của tôi đã bị bắt nạt thành cái dạng gì rồi, mẹ nó, tôi muốn gϊếŧ chết tất cả bọn chúng."

Trì Lăng Diễm đang cầm điện thoại, ông nhanh chóng phát hiện một ánh mắt đang nhìn mình, đang muốn quay lại trừng mắt, nhưng khi liếc nhìn thấy con gái của mình thì liền mở to mắt.

Ngay lập tức muốn thu hồi bộ dáng hung thần ác sát của mình lại và bày ra bộ dáng người ba hiền lành ôn hòa, đáng tiếc hai loại biểu tình tương phản quá lớn. Ngược lại thay đổi biểu cảm không được mà còn có hơi vặn vẹo.