Quyển 1 - Chương 28: Bạo lực học đường

Cô ta rõ ràng biết tính cách của cô hướng nội, quan hệ với bạn học trong lớp cũng không tốt, nhất định mấy bạn kia sẽ không cho mượn vở ghi chép.

Quan trọng nhất là, nếu thật sự Phùng Nghiên Lệ hơi quan tâm đến cô thì cũng sẽ biết cô khó xử như thế nào, sẽ giúp cô mượn vở.

Nhưng mà tất cả cô ta đều không làm, nếu đổi lại là Trì Thư Nhan kiếp trước thì khi biết Phùng Nghiên Lệ bị bệnh, sẽ siêng năng chăm chỉ ghi chép tất cả nội dung tiết học lại hết một lượt cho Phùng Nghiên Lệ.

Kết quả thì sao, Phùng Nghiên Lệ ghét bỏ nói chữ viết của Trì Thư Nhan quá xấu rồi vứt đi, cố ý đi mượn vở ghi chép của lớp trưởng đến tiệm photocopy phô tô lại một hết.

Trì Thư Nhan vẫn nhìn chằm chằm Phùng Nghiên Lệ, nhìn đến mức làm cho Phùng Nghiên Lệ chột dạ, thật sự không chịu nổi nữa, phải nhanh tìm một cái cớ để rời đi.

Đúng thật là cô ta không muốn cho Trì Thư Nhan mượn vở ghi chép của mình, những thứ mà bản thân vất vả cực khổ ghi chép và chỉnh sửa lại, dựa vào cái gì phải cho người khác.

Phùng Nghiên Lệ bĩu môi, hôm nay Trì Thư Nhan hơi kì lạ, nhưng mà cô ta cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy Trì Thư Nhan vẫn còn oán trách chuyện lần trước nên tính tình hơi kì lạ.

Trì Thư Nhan thu dọn sách vở xong liền đi ra ngoài, đến ngã rẽ ở cầu thang thì gặp một đám nữ sinh.

Trong đó có năm người là bạn học cùng lớp buổi sáng trêu chọc Trì Thư Nhan, sáu người khác thì nhuộm tóc xanh xanh đỏ đỏ, mặc quần áo punk, cánh tay xăm hình, khuôn mặt trang điểm kiểu khói đậm, miệng nhai kẹo cao su, vừa nghịch dao trong tay vừa liếc mắt nhìn Trì Thư Nhan.

"Giỏi lắm, nhỏ kia, có phải mày không muốn sống nữa hay không, dám bắt nạt chị em của tao?" Hình như người đứng trước là chị đại vừa tiến lên liền đẩy Trì Thư Nhan một cái, miệng nhai kẹo cao su, cười ác liệt.

Trì Thư Nhan bị đẩy lùi ra sau vài bước, không phản kháng gì.

Tiêu Nhạc Dung còn tưởng Trì Thư Nhan bị dọa sợ, vô cùng phách lối giơ tay lên muốn đánh.

"Chờ một chút, nơi này chỗ nào cũng có camera, đổi chỗ khác, cho cậu đánh." Vẻ mặt Ngô Văn Vân âm u lạnh lẽo nhìn về phía Trì Thư Nhan, giữ chặt Tiêu Nhạc Dung nói.

Rõ ràng chuyện buổi sáng nay đã làm cô ta hơi cảnh giác.

Hiện tại học sinh trong trường đã ra về gần hết, trên hành lang chỉ có vài người dừng lại nhìn thoáng qua một đám nữ sinh giống như dân anh chị vô cùng hung hăng lại mang theo dao nữa, liền yên lặng coi như không nhìn thấy gì đi khỏi đây.

Cho đến khi nhóm người này lôi Trì Thư Nhan vào nhà vệ sinh.

Hai nữ sinh cao lớn hơn Trì Thư Nhan túm mạnh cổ tay cô bẻ ra sau lưng.

Còn chị đại kia thì chơi đùa con dao trong tay, thân dao sáng bóng phản xạ trong mắt Trì Thư Nhan, cô ta vừa chậm rãi đi tới vừa nói: "Trì cái gì Nhan, mày thật đúng là to gan, mày là ai mà ngay cả chị em của tao cũng dám động đến? Hôm nay chị đây dạy cho mày đạo lý làm người."

Cô ta thấy Trì Thư Nhan không nói lời nào, hơi cau mày, tức giận hét lên một tiếng, liền cầm dao muốn rạch lên mặt cô.

"Chị Tuệ, chị tránh ra trước đã." Ngô Văn Vân cầm một chậu nước bẩn lớn tới, hướng về phía Trương Ngọc Tuệ hô một tiếng.

"Hừm? Cậu lấy nước này ở đâu ra? Sao mà thúi như vậy?"

Tiêu Nhạc Dung bịt mũi, liếc mắt một cái, nhìn thấy chậu nước kia vừa vàng vừa đen, đυ.c ngầu vô vô cùng: "Cậu vừa đổ phân vào trong đấy à? Ai da, buồn nôn quá đi."

Cô ta liền đi qua một bên ngay.

Những nữ sinh khác cũng nhao nhao tránh ra nhường một khoảng trống vừa bịt mũi, oán giận nói: "Mẹ nó thật thúi, thúi chết đi được, Ngô Văn Vân cậu muốn làm cái gì vậy?"

Dù Ngô Văn Vân có đeo khẩu trang nhưng cô ta cũng cảm thấy vô cùng ghê tởm, chậu nước này là phân và nướ© ŧıểυ, còn có giấy lau trong nhà vệ sinh và băng vệ sinh chứa máu kinh nguyệt, lại trộn với nước lau nhà vệ sinh.

Lúc này ánh mắt cô ta như rắn độc, âm u lại độc ác, làm động tác muốn hắt lên.

"A, chờ một chút, chờ một chút." Hai nữ sinh cao lớn nắm chặt cánh tay của Trì Thư Nhan vừa nghe thấy trong chậu là những thứ lộn xộn này, lại thấy Ngô Văn Vân muốn hắt qua, thì vô cùng hoảng sợ, vội vàng nhảy sang một bên.

Trì Thư Nhan cũng vô cùng linh hoạt tránh đi, một chậu nước đầy thứ đồ hỗn hợp này toàn bộ đều hắt vào khoảng không.

"Mẹ nhà nó, Ngô Văn Vân, mày hắt thật à!?" Hai nữ sinh vừa mới buông tay Trì Thư Nhan ra chửi rủa.

"Muốn mắng thì mắng, hai người chúng mày mau bắt nó lại!"

Ngô Văn Vân thấy mình hắt vào không khí thì tức đến đỏ mặt, vậy mà Trì Thư Nhan còn dám trốn, tức giận mắng to: "Làm tao mất bao công sức. Bỏ đi, bỏ đi, mấy người trực tiếp ấn đầu ả vào mấy thứ kia đi.”