Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh Thịnh Sủng: Cảm Ơn Em Vẫn Ở Đây!

» Tác Giả: Riêng Một Góc Trời
» Tình Trạng: Đang Cập Nhật
» Đánh Giá: 9.57 / 10 ⭐
» Tổng Cộng: 54 Bình chọn
» Tổng Chương: 16
Một câu chuyện về nữ vương hắc đạo bắt ép tiểu soái ca về làm nam sủng.
Sạch - Sủng - Tỷ Đệ Luyến.
"Kiếp này Ta đến chỉ để sủng em!"

...
Nơi vách đá cheo leo, bên dưới là vực sâu không đáy.
"Nghe lời, mau lên đi!" Mắt Lăng Mặc Hàn cay đỏ như có thứ gì đó chực chờ rơi xuống.
"Không muốn, không được để mộ của tiểu bảo bối bị cỏ dại che phủ." Cánh tay trái của Ninh Tịnh bị anh giữ chặt tê buốt.
"Cô dám chết, Ta sẽ thiêu rụi mộ của nó." Nghiến chặt răng, đỏ mắt cố giữ lấy cô.
Ninh Tịnh mở lớn mắt nhìn anh, lại không thể giận, dù sao ... Đứa bé cũng là kết quả do cô ép buộc anh mà có.
Thấy cô cụp mi im lặng, Lăng Mặc Hàn chợt hoảng hốt vì lời mình vừa thốt ra, anh vừa nói điên gì thế chứ?
"Nắm chặt, Ta sẽ kéo..."
Lời còn chưa dứt anh đã nghe tiếng rắc giòn giã phát ra từ cánh tay trái của cô bị anh đang nắm lấy.
"ĐỪNG!" Anh hét lên, với cả 2 tay nghiên người về phía trước giữ lấy tay áo vest dài của cô, hai tay anh nắm chặt mảnh vải đến móng bấu vào da thịt, máu nhỏ giọt lên tay áo cô.
Ninh Tịnh đau đớn cắn chặt răng không muốn môi mình thốt ra âm thanh đáng thương nào: "Cánh tay này luôn không biết nghe lời nhỉ? Phế đi cũng đúng."
"Đừng nói lung tung!" Tay anh run rẩy càng mạnh. Gió quật quá lớn, thân thể Ninh Tịnh bị đung đưa liên hồi.
Cánh tay trái của cô chính do lần đó anh cố ý sập bẫy kẻ thù, muốn lừa cô đến bị bọn chúng giăng bẫy bắt lấy.
Không ngờ cô thật sự đích thân đơn độc tiến vào hang ổ bọn chúng cứu anh ra. Tay cô bị thương lại gặp mãnh thú ngoạm gãy xương vai. Sau này cánh tay được chữa lành lại không thể linh hoạt và cứng cáp như xưa.
"Xin ... Em ..." Giọt lệ nóng bỏng mặn đắng rơi trên má cô.
Cô đưa cánh tay phải lên sờ lấy má mình, môi lại nở nụ cười rực rỡ: "Nhóc, cậu khóc rồi này! Chị thắng rồi nhé, đã bảo mà, rồi sẽ có ngày cậu phải khóc vì sợ mất đi chị, đúng không? Haha."
"Đưa tay phải cho Ta..." ánh mắt Lăng Mặc Hàn không tha tràn ngập sợ hãi, khẩn cầu.
"Không thích nha!" Ninh Tịnh lại càng cười thêm chói loá, trong đôi mắt to tròn xoe đen láy hoàn toàn không còn chút vướng bận gì nữa.
"Đừng bướng!" Đôi tay anh gấp gáp bắt lấy tất cả những gì có thể giữ cô lại.
"Đừng nhớ Chị, đừng tìm Chị, lời thề ước gì đó cũng quên hết đi! Chị cũng sẽ không nhớ cậu nữa đâu ... Chán cậu chết rồi!"
"Đừng nói gở, Ta cũng chưa từng thề ước gì với cô!" Rống lớn giống như lực anh cố dùng để giữ lấy vải áo cô vậy, nhưng anh biết anh không giữ được lâu hơn nữa.
"Ò, không nhận thì thôi!" Bĩu môi, cà lơ phớt phơ như cách cô thường giễu cợt.
"Đưa tay kia đây!" Gào lên khi tay anh sắp trượt khỏi tay áo cô, một cơn gió mạnh vô tình quét ngang.
"Lau nước mắt cho cậu nhé, đàn ông gì có tí đã...."
Đoàng... Tiếng súng nổ cạnh bên, tiếp theo đó là những tia máu đỏ bắn vào da mặt anh nóng cháy.
Lăng Mặc Hàn ngơ ngác nhìn cánh tay phải đang giơ lên giữa không trung của Cô chầm chậm hạ xuống.
Trước ngực Ninh Tịnh dòng máu đỏ loan lổ như ngàn vạn mũi tên nóng cháy đâm xuyên vào tim anh.
Lăng Mặc Hàn câm lặng khi thấy bên cạnh vết thương hất văng ra sợi dây chuyền mặt đính kim cương đen quý giá mà cô vẫn thường đeo, viên kim cương bị vỡ mất một mảnh ghép, bên trong là một chiếc răng sữa bé nhỏ.
Hai mắt Lăng Mặc Hàn hoàn toàn bị hơi nước bao phủ, cả thân mình muốn quẫy mạnh, muốn nhào người nhảy xuống ôm lấy bóng hình ấy.
"Đừng Mà... " Lăng Mặc Hàn gào lên trong tuyệt vọng, người anh bị đám thủ hạ giữ lấy không thể động.
Đôi mắt linh động trong vắt mà anh từng cho rằng mình rất chán ghét ấy dần dần khép lại.
Cánh môi hồng nhuận khẽ cong cong lên như mỉm cười với anh. Như trêu cợt anh rằng đừng mong chờ thấy được cô đau khổ hay có được giọt nước mắt nào từ cô.
Cô chỉ ngủ một lúc thôi đúng không? Đúng không?
Tay anh giữ chặt góc vải đến từng đầu ngón tay đều túa máu, nhưng vẫn phải bất lực nhìn cô chầm chậm trầm xuống.
"Đừng bắn! Đừng bắn nữa!" Lăng Mặc Hàn thét lớn giận dữ nhìn sang Nguyệt Hà.
Cô ta lại muốn nổ súng: "Em muốn Cô ta chết cũng không được toàn thây, cô ta đã tra tấn hành hạ em thế nào anh quên rồi sao?" Ánh mắt tràn đầy lửa giận, căm phẫn lại muốn bóp cò.
"CÚT!"
Anh chưa kịp đối phó cô ta thì góc vải nơi tay anh đã nhanh chóng vuột mất.
Anh hoảng loạn gào lớn, tung mạnh thân mình đẩy hết những kẻ giữ lấy mình ra.
Nhưng mọi thứ đã quá muộn màng khi anh chỉ có thể bất lực run rẩy lặng nhìn thân thể cô ngày càng rơi xuống vực thẳm tăm tối bên dưới.
"KHÔNG! KHÔNG! KHÔNG...." Anh bò người dậy nhào mình muốn nhảy xuống vực....

🆕 Chương Mới Nhất

📚​​ Danh Sách Chương

🎲 Có Thể Bạn Thích?