Chương 34: Chị Dâu Ngươi Bình Thường Tùy Hứng

Editor: Na

Lâm Mẫn vào phòng đẩy Cố Cảnh Xuyên ra.

Vốn dĩ có thể bưng vào phòng cho anh.

Nhưng, hôm nay, Lâm Mẫn muốn để anh ăn cơm trên bàn.

Không chỉ ăn cơm, cô vẫn còn món nợ phải tính với Vương Anh trước mặt mọi người, ngoài ra, cô còn muốn cho người nhà họ Cố ăn thuốc an thần (ý chỉ muốn làm yên lòng mọi người)

Để cho bọn họ biết, sau này cô sẽ không rời khỏi nhà họ Cố.

Ở trước mặt người khác cô gọi Cảnh Xuyên một cách tự nhiên, nhưng ở trước mặt Cố Cảnh Xuyên, cô lại cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Nhất là đến hiện tại anh vẫn chưa chịu tiếp nhận cô.

Cô vào phòng, hướng về phía người đàn ông đang ngồi trên xe lăn xem sách mở lời, “Cái đó, cơm chín rồi, tôi đẩy anh ra ăn cơm nhé.”

“Lâm Mẫn, hôm nay tại sao không đi?” Anh nhìn về phía cô, lại hỏi vấn đề này.



Cô vì sao không rời đi?

Đêm tân hôn đập đầu vào tường, ngày hôm sau lại đột nhiên giống như biến thành một người khác.

Anh không làm sao lý giải nổi.

Mặc dù trong lòng anh có cô, lại không muốn níu giữ cô lại trong tình trạng không rõ ràng.

Không hy vọng thì không thất vọng.

Anh sợ, khi anh đắm chìm vào, cô lại rút ra rời đi.

Anh sẽ phát điên mất.

Cố Cảnh Xuyên cứ nói đến vấn đề này, Lâm Mẫn vẫn trả lời lại câu nói cũ, “Tôi…..tôi đã gả cho anh rồi mà!”

“Tôi muốn nghe sự thật.” Anh nhìn cô, giọng nói nghiêm khắc.

“Đợi ăn cơm xong, sau khi về phòng, tôi nói cho anh.”

Nói xong, cô liền vòng qua sau lưng anh, đẩy xe lăn đi vào phòng chính.



Thức ăn đã bày biện xong, Cố Cảnh Đức và Vương Quế Hương đã ngồi vào bàn, Vương Anh vẫn lề mề chưa ra.

Cố Cảnh Huy đi ra nói, “Anh tử không được khỏe, con lấy cơm bưng vào phòng cho cô ấy.”

Lâm Mẫn nào không biết Vương Anh sợ phải đối chất với cô, lại đang giả vờ, cô nhẹ nhàng nói, “Cảnh Xuyên nhà chúng tôi chân cũng không tiện, còn ra ăn cơm, chị dâu cả có chân có tay, tại sao còn phải để người khác hầu hạ?”

Cố Cảnh Huy xoa xoa mũi, “Anh tử đang mang thai, phải chú ý chút.”

Lâm Mẫn liếc Cố Cảnh Huy, lạnh lùng nói, “Hừ, chị ta không khỏe, hay là đang lo sợ không dám ra?”

“Em dâu, lời này của cô là ý gì?” Bị Lâm Mẫn phản bác lại, Cố Cảnh Huy không vui.

Vợ mình có như thế nào, thì cũng không đến lượt em dâu trách mắng.

“Ý gì thì chị dâu cả tự mình hiểu rõ.”

“Cá này là tôi mua, nếu như chị ta không ra ngồi bàn ăn, sẽ không để phần cho chị ta.” Thái độ Lâm Mẫn cứng rắn, cô đẩy bát đựng canh cá vào sâu trong bàn ăn.

Rõ ràng không cho Cố Cảnh Huy múc cho Vương Anh.