Chương 3: Diễn Kịch Rất Tốt

"Anh cả!"

Cô nấc nghẹn, cúi mặt như một đứa trẻ làm sai bị người lớn mắng. Dáng vẻ này làm Tô Cảnh Thần không nỡ nặng lời thêm, thở dài buồn phiền.

"Về phòng ngay!"

Tô Thanh Anh vẫn đứng ngần ở đó, lại quay mặt về hướng di ảnh của Tô Trung Sơn, ánh mắt thảm thương chuyển sang mạnh mẽ.

Ba à, ba cứ yên tâm nhắm mắt, Thanh Anh sẽ bắt những kẻ hãm hại ba phải trả giá hết tất cả.1

Cô cứ đứng đấy nhìn di ảnh của Tô Trung Sơn, Tô Cảnh Thần phát hiện cô không mang dép. Sàn nhà ban đêm lạnh lẽo vô cùng, thế mà cô nửa đêm chạy đến đây, trên người chỉ có độc một cái váy ngủ mỏng manh, cơn giận trong người hắn tăng cao, không nói nhiều lời, cúi người vung tay bế bổng Tô Thanh Anh lên.

"Anh… anh cả, làm gì vậy, bỏ em xuống!"

Hành động của hắn làm cô rất bất ngờ kháng cự, cuối cùng hắn vẫn bế cô một cách dễ dàng đến hướng phòng cô, vào trong quăng cô xuống giường.

"Cảnh cáo em ngoan ngoãn ngủ cho tôi, nếu không tôi sẽ khóa cửa nhốt em trong này!"1

Hắn hung dữ với cô như thế làm cô rất uất ức, nói gì cô cũng là tiểu thư của cái nhà này, trước giờ chẳng ai dám to tiếng ép buộc cô, chỉ có duy nhất Tô Cảnh Thần hắn.

"Nhưng… nhưng em không ngủ được!"

"Tại sao lại không ngủ được?"

"Em… em sợ!"

Tô Cảnh Thần thận trọng quan sát Tô Thanh Anh, thấy tay cô bấu chặt váy ngủ, biểu cảm khuôn mặt trong rất oan uổng chứa phần sợ hãi, ánh mắt hắn vô thức nhìn vào người cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ màu trắng mỏng manh, quan sát kỹ có thể nhìn mờ mờ bên trong, cổ họng hắn khô khan hắng giọng một cái, dời mắt về hướng khác, hỏi:1

"Là sợ việc buổi sáng?"

Cô nào dám nói ra việc mình sống lại, sợ cảnh kiếp trước mình và hắn bị gϊếŧ, cho nên chỉ nhận đùa nhận đại.

"Đúng vậy!"

Giọng đáp khẽ của cô khiến Tô Cảnh Thần lại nhìn cô một cách chăm chú, sau cùng tiến về phía sô pha ngồi đấy lấy túi thuốc lá, móc ra một điếu thuốc dùng bật lửa bật hai cái, điếu thuốc thuận lợi được mòi mang tia sáng đỏ nhỏ, rít một hơi khiến tâm tình hắn bình lặng hơn.

Tô Thanh Anh quan sát thấy tất cả, cô ngửi được mùi thuốc khó chịu nhăn mặt che mũi, cái mùi này kiếp trước cô ngửi nhiều đa phần từ hắn. Cô thấy hắn lúc nào cũng có thể hút thuốc được, cứ rảnh rỗi là hút, chẳng cần biết đến có lợi hay có hại.

"Anh cả, anh có thể đừng hút thuốc được không? Em… em không thích mùi thuốc lá chút nào!"

Cô vốn dĩ sợ hắn, nói chuyện trước hắn chẳng một câu lưu loát, cũng thán phục cô của trước đây thật, một Tô Thanh Anh cao ngạo dám dõng dạc đối đầu với Tô Cảnh Thần, kỳ thực cô của hiện tại và cô của trước đây khác nhau một trời một vực.1

Tô Cảnh Thần nhìn cô che mũi mà buồn bực đứng dậy tắt đèn phòng sau đó bước đi ra ngoài ban công, vừa lúc nghe được tiếng nói lảnh lót của Tô Thanh Anh.

"Thuốc lá rất có hại cho sức khỏe, anh không nên hút nhiều thì hơn."1

Câu nói kia rơi xuống, hắn dừng bước đứng đờ vài giây, sau đó tiếp tục bước ra ban công, rít một hơi thuốc. Kỳ lạ, lần này tâm tình rối loạn đến thuốc cũng không tiêu giảm được, Tô Cảnh Thần bực bội quăng nó từ trên tầng cao xuống đất.

Một lúc rất lâu, hơn một tiếng đồng hồ, hắn mới bước vào phòng, xem xét Tô Thanh Anh đã ngủ say, vẻ mặt thanh thuần của cô trong màn đêm rất bình yên. Tô Cảnh Thần nhìn cô không rời mắt, vô thức vươn tay sờ lên mắt cô, đôi mắt hơi sưng vì cả ngày nay khóc không ít, sau đó đến mũi cô, miệng cô, gò má cô, cảm giác mềm mại xâm chiếm da bàn tay lạnh lẽo của hắn, làm cho lòng hắn ấm áp hơn vài phần.1

Cô gái này, từ sáng đến giờ khác lạ quá. Bình thường thấy hắn đã ghét hùng hổ, né như né tà, nói chi là ôm hắn mà khóc một trận, còn có thể gọi là anh cả, xưng anh - em.

Đồng hồ lạch cạch điểm đúng 2 giờ sáng, Tô Cảnh Thần chẳng có chút buồn ngủ, cứ nhìn cô gái trên giường mãi, trầm lắng theo thời gian tĩnh mịch.



Đến khi Tô Thanh Anh thức dậy đã là 10 giờ sáng, cô mệt mỏi mở mắt thức giấc, nhìn thấy căn phòng trống không chỉ có mình mình, lại nhìn thấy chiếc gối trên sô pha, cô cất bước đến quan sát chiếc gối bị lún ở giữa, cô với lấy nó đưa lên mũi ngửi. Là mùi hương cao lãnh mạnh mẽ của Tô Cảnh Thần hòa quyện cùng mùi thuốc lá nhàn nhạt, lần này cô không còn cảm thấy khó chịu mà là cảm giác say mê. 1

Kiếp này cô mới được học cách cảm nhận những thứ về hắn, cô biết bên ngoài hắn cọc cằn, lạnh nhạt nhưng nội tâm hắn không phải vậy, kiếp trước là cô ngu muội.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Tô Thanh Anh cho phép người vào trong, cô ấy là Trân Nhi, người hầu phụ trách chăm sóc cô do chính tay Tô Cảnh Thần chọn lựa.

Trân Nhi cúi đầu chào hỏi Tô Thanh Anh một câu rồi báo cáo:

"Tiểu thư, mẹ cô đến tìm cô, đang đợi ở phòng khách."

"Được, nói bà ấy chờ tôi mười lăm phút."

Khi Trân Nhi rời khỏi phòng, sắc mặt Tô Thanh Anh trở nên lạnh toát.



"Mẹ đến rồi à?"

Tô Thanh Anh từ trên lầu đi xuống với bộ váy thanh thoát xinh xắn trên người. Sơ Tĩnh Gia vừa thấy cô đã rạng rỡ đứng bật dậy.

"Con gái, cả tuần rồi không gặp, mẹ nhớ con quá!"

Bà ấy bắt lấy bàn tay cô, như phản xạ tự nhiên, cô rụt tay lại rồi nhận ra phản ứng có chút thoái hóa, khiến Sơ Tĩnh Gia khó hiểu.

"Con sao vậy?"

Tô Thanh Anh cười hiền hòa với bà, sau đó kéo bà ngồi xuống ghế với mình.

"Con không khỏe trong người một chút thôi!"

Sơ Tĩnh Gia nhìn cô từ trên xuống dưới, lo lắng hỏi con gái:

"Mẹ nghe nói hôm qua con bị người ta chuốc thuốc xém chút bị làm hại, có thật không vậy?"

Cô khẽ gật đầu, vẻ mặt đượm buồn nắm tay bà thở dài.

"May là nhờ anh cả cứu con kịp thời con mới có thể thoát thân."

Tô Tĩnh Gia cau có giật tay cô, đứng bật dậy cao giọng:

"Anh cả? Từ khi nào con chấp nhận nó là anh con hả? Cái thứ nghiệt chủng như nó và con mẹ hồ ly tinh của nó xém chút hại gia đình chúng ta tan nát cửa. Con hồ ly kia chết rồi cha con tốt bụng đem nó về mẹ cũng mắt nhắm mắt mở chấp nhận, sau đó thì sao? Nó hại chết cha con chiếm đoạt gia sản, đuổi mẹ và Trung An đi mất khỏi Tô gia. Con thế mà chấp nhận nó? Tô Thanh Anh, rốt cuộc trong đầu con chứa cái gì vậy hả?"

"Cái gì? Anh ta… gϊếŧ chết ba?"

Cô tròn mắt nhìn Sơ Tĩnh Gia, che miệng thảng thốt.

"Mẹ có chứng cứ không?"

Thấy cô có vẻ tin tưởng lời mình, bà ta yên tâm nắm tay cô, mắt bắt đầu ứa nước.

"Mẹ… hôm đó, ba con lên cơn đau tim mà mất, mẹ cảm thấy rất kì lạ, bình thường ba con đâu phải người hời hợt với bệnh tình của mình? Thế là mẹ có xem qua camera trong phòng ba con để coi có gì đáng ngờ không, kết quả…"1

Cô khẩn trương gấp gáp gặng hỏi, Sơ Tĩnh Gia lau nước mắt, khóc lóc oán lên, khó nhọc mà đáp:

"Mẹ… mẹ thấy Tô Cảnh Thần ép buộc ba con ký vào giấy chuyển nhượng tài sản, ông ấy không chịu kháng cự, nó thẳng tay đánh ba con, ba con tức đến ôm ngực khụy xuống sàn tái phát bệnh tim. Ông ấy khó nhọc tìm hộp thuốc trên bàn, nó vậy mà nhẫn tâm lấy hộp thuốc từ tay ông ấy đứng đó xem ông ấy hấp hối đến chết. Sau đó nói chấm dấu vân tay của ông ấy lên tờ giấy chuyển nhượng! Hức… Trung Sơn, sao anh lại chết oan uổng vậy chứ? Ông trời đúng là không có mắt để thằng Tô Cảnh Thần độc ác kia gϊếŧ chết anh!"

Tiếng gọi của bà ai oán tột độ, mắt Tô Thanh Anh cũng bắt đầu đỏ cả lên, ôm lấy Sơ Tĩnh Gia an ủi bà ấy.

"Mẹ à, bình tĩnh đi! Thế tại sao mẹ lại không báo cảnh sát, lúc ấy chẳng phải mẹ đã nói camera giám sát hư sao?"

"Đều là dối trá, nó biết mẹ phát hiện nên đoạt đoạn ghi hình phá hủy rồi cảnh cáo mẹ nếu hó hé câu nào về cái chết của ba con nó sẽ gϊếŧ chết con và Trung An. Cho dù nó có gϊếŧ chết mẹ cũng không sao, Con và em trai con là khúc ruột trong bụng mẹ, mẹ không thể nào nhìn chúng con xảy ra chuyện được!"

Đập bàn một cái thật mạnh, Tô Thanh Anh đứng bật dậy với vẻ tức giận tột cùng, quát to:

"Tô Cảnh Thần dám hãm hại ba con chết tức tưởi như vậy, con sẽ không để anh ta sống yên ổn, anh ta phải trả giá lại thật đau đớn!"1

Vẻ mặt Sơ Tĩnh Gia nãy giờ đau khổ bỗng chuyển sang nhếch môi thỏa mãn, vờ lau nước mắt che giấu, đứng dậy vuốt lưng cô, thở dài.1

"Mẹ nghi ngờ nó là người hãm hại con, xém chút khiến con bị làm nhục đó!"

"Nhưng sao anh ta còn đi cứu con?"

"Thì… nó định lên bắt tại trận con để con mang tai tiếng ra bên ngoài nhưng con lại kịp thời chạy té xuống cầu thang. Khu vực cầu thang có camera, mẹ đã đến khách sạn xem rồi, nếu để nhân viên khách sạn check được nó sẽ gặp nghi ngờ lớn nếu mà không cứu con!"

"Thì ra…"

Tô Thanh Anh càng phẫn nộ cắn chặt răng, hành động hệt như kiếp trước khi cô biết tin. Sơ Tĩnh Gia vuốt tóc con gái với vẻ yêu thương cưng chiều, mắt ánh lên vẻ buồn bã.

"Thanh Anh, mẹ cũng muốn đưa con đi khỏi cái nhà này lắm nhưng Tô Cảnh Thần cứ bắt con ở lại đây không biết vì mục đích gì. Nhân cơ hội, con phải tìm cách lấy lại tài sản của Tô gia, không được để gia sản của tổ tiên ta cứ thế rơi vào tay nó, biết chưa?"

Cô gật đầu hứa hẹn với bà sẽ tìm mọi cách, Sơ Tĩnh Gia mới yên tâm rời đi. Người phụ nữ đứng gần cầu thang nghe chuyện nãy giờ cũng đi vào trong mất.

Chỉ có Tô Thanh Anh ở phòng khách, ung dung ngồi xuống rót một ly nước thong thả uống, nở một nụ cười nồng đậm trên môi. Đúng như kiếp trước, người mẹ này của cô diễn rất đạt. Nói sợ cô bị Tô Cảnh Thần hại nhưng vẫn kiên quyết muốn cô nguy hiểm lấy lại gia sản Tô gia, mỗi tuần đến một lần nguyên nhân chủ yếu chỉ để dặn dò chuyện này. Sau lúc ấy cô lại ngu muội tin bà ta chứ?1

Đến nổi buổi tối hôm đó Tô Cảnh Thần đi làm về mới đến cửa, cô đã cầm con dao đến bất ngờ đâm hắn vì nhận định hắn gϊếŧ chết ba cô. May mắn hắn kịp né tránh, con dao cứa vào bắp tay hắn rất sâu, bác sĩ đến khâu lại băng bó rất lâu, hắn ra lệnh cho vệ sĩ nhốt cô trong phòng.

Hôm sau cô trốn đi tìm bạn trai mình, kết quả bị hắn bắt được, giam cầm cô, dùng dây xích xích cô lại. Vệ sĩ ngoài cửa cộng với dưới nhà canh giữ nghiêm ngặt còn hơn trông coi một tội đồ. Lúc ấy cô phẫn nộ tột cùng đến tự tử, vẫn bị Tô Cảnh Thần cứu, cô bắt đầu bị tổn thương tâm lý.

Tô Thanh Anh còn nhớ như in cái cảm giác kinh khủng đó, sự cuồng bạo của hắn quá lớn, suy cho cùng cũng do cô năm lần bảy lượt trốn hắn. Kiếp này cô không như thế, cô sẽ vạch trần bộ mặt giả tạo của từng người bọn họ, thay đổi con người lạnh lẽo của Tô Cảnh Thần.