Chương 38: Vào bẫy

"Anh cả, đút em ăn!"

Tô Thanh Anh ngồi ngay ngắn trên giường, há miệng sẵn sàng chờ hắn đút ăn với vẻ rất phấn khởi. Mấy ngày nay cô đều được Tô Cảnh Thần chăm sóc, ăn xong uống thuốc rồi lại ngủ, sức khỏe tiến triển rất tốt.

Mùi súp nóng hổi thơm lừng phả ra kí©h thí©ɧ khứu giác làm bụng cô đói meo.

Một muỗng súp cua được múc đưa vào miệng Tô Thanh Anh, đã được ân cần thổi nên bớt đi độ nóng. Vị ngon hoà vào lưỡi làm cô vô cùng hài lòng, đưa tay đòi Tô Cảnh Thần đưa cho mình hai cái bánh quẩy.

Nhìn cô không còn vẻ buồn rầu như lúc vừa tỉnh lại, hiện tại đã trở thành một cô bé tham ăn tham ngủ, Tô Cảnh Thần nhếch môi cười trừ, lên giọng:

"Đừng tưởng anh không biết em nhìn thấy rồi."

Tô Thanh Anh đang cạp cái bánh quẩy, răng vẫn còn chưa rời khỏi cái bánh, đứng hình với lời nói của hắn. Ánh mắt cô lảo đảo hai ba vòng rồi nhìn đến Tô Cảnh Thần đang chăm chú quan sát mình, cô cười trừ gượng gạo.

"Anh… anh biết mắt em hồi phục khi nào thế?"

Hắn thản nhiên trả lời:

"Lúc em vừa hồi phục anh liền biết."

Cô kinh ngạc tròn mắt không thể ngờ. Nói rằng một tuần sẽ bình phục nhưng thực chất chưa đến bốn ngày cô đã nhìn lại được. Tuy nhiên thấy Tô Cảnh Thần không ngừng đối tốt với mình, Tô Thanh Anh cứ thế ngậm ngùi giả bộ mù, ai lại ngờ cô đây chính là múa rìu qua mắt thợ.

Đột nhiên mất hết nhã hứng ăn, cô xấu hổ muốn ngay lập tức trùm chăn lại che giấu đi sự ngại ngùng. Bên tai bỗng nghe tiếng cười trầm thấp, cô ngẩng mặt nhìn Tô Cảnh Thần thấy môi hắn nhếch lên, khóe mắt cũng mang đậm ý cười, Tô Thanh Anh bực tức quát lên:

"Anh cười cái gì? Anh nghiêm túc lại đi, ai cho anh cười?"

Cô vừa xấu hổ, vừa tức giận, không chú ý lời nói bất chợt của mình rất ngây ngô. Tròn mắt trừng hắn như một con mèo đang cáu gắt, nếu như cứ tiếp tục chọc, cô sẽ nhào đến mà cào cấu hắn mất.

Tô Cảnh Thần thu lại nụ cười nhưng đâu đó vẫn thấy hắn khá vui vẻ, khẽ xoa đầu cô. Vì hành động đó, Tô Thanh Anh trở thành con mèo nhỏ xụ mặt, uất ức.

"Là tại anh hết đó, bình thường anh không quan tâm em, nên… nên em mới…"

"Anh không quan tâm em?"

"Đúng thế!"

Cô đẩy bàn tay hắn ra khỏi vai mình, giận dỗi khước từ. Tô Cảnh Thần ngây người một lúc nhìn cô, tâm tư chứa một cái gì đó khó nói.

"Thanh Anh, thật ra quan tâm đâu phải cứ nói bằng miệng là được?"

Hắn chưa bao giờ nói những câu ân cần quan tâm đến cô, nhưng hành động của hắn thì khác. Lúc trước cô mất tích, không những Tô Cảnh Thần điều động tất cả người của hắn tìm kiếm khắp thành phố mà hắn cũng lái xe đi tìm cô khắp nơi. Không tìm ra bóng dáng của cô, hắn điên tiết đập phá đồ trong Tô gia, người làm ở trong nhà nguyên đêm đó không thể yên ổn ngủ được.

Hiện tại Tô Thanh Anh diễn trò muốn đi khỏi Tô gia, hắn liền điều động người đi theo bảo vệ cô. Khi cô gặp chuyện đã chạy đến đầu tiên mặc kệ những chuyện khác. Hắn lo cho cô rất nhiều, nhưng vì cái gọi là giới hạn, hắn phải kiềm chế bản thân…

Nhìn cô mếu máo sắp khóc, Tô Cảnh Thần không kìm lòng được ôm lấy cô vào trong ngực, vuốt ve dỗ dành.

"Có thế cũng muốn khóc, có phải anh chiều em quá nên em thành thế này đúng không?"

Tô Thanh Anh dụi dụi trong ngực Tô Cảnh Thần, hít thở mùi thơm dễ chịu, tâm tình cô đã đỡ hơn một chút.

Cô cảm thấy hơi buồn ngủ, Tô Cảnh Thần cũng nhận ra được điều đó. Ôm cô một lúc, hắn đẩy nhẹ cô ra, cho cô nằm tựa lên thành giường, tiếp tục cho cô ăn súp. Ăn xong, hắn cho Tô Thanh Anh uống thuốc rồi dỗ cô ngủ.

Cô cứ yếu đuối ỷ lại hắn như thế, hắn thật không kìm lòng được. Ý nghĩ đã khắc sâu trong tâm trí đã muốn vọt ra ngoài.



Sáng nào Lưu Tuyết Nhiên cũng dậy sớm để ăn sáng với Tô Cảnh Thần. Cô ta hôm nay hỏi bóng gió về chuyện của Tô Thanh Anh. Tô Cảnh Thần không tỏ ra ngờ hoặc gì, bình thản trả lời cô ta. Thế là Lưu Tuyết Nhiên ngỏ ý muốn vào bệnh viện thăm Tô Thanh Anh, Tô Cảnh Thần cũng chẳng từ chối.

Tô Thanh Anh thấy hắn đưa Lưu Tuyết Nhiên đến thì vô cùng không vui, không nói câu nào vùi đầu vào chăn. Thấy cô có ý định đuổi người rõ ràng, Lưu Tuyết Nhiên vờ e ngại muốn quay về Tô gia.

Thực chất khi ra khỏi cửa phòng, cô ta lập tức tìm đến phòng hồi sức của tên tài xế điên hôm đó hại Tô Thanh Anh. Ông ta đang nằm trên giường hôn mê bất tỉnh, chẳng biết lúc nào có thể tỉnh lại.

Lưu Tuyết Nhiên ngó trái ngó phải, xác định xung quanh không có ai để ý liền mở cửa vào trong. Thấy người đàn ông lớn tuổi cả người trắng bệch không chút sức sống, dây truyền dịch chằng chịt trên cánh tay. Ánh mắt cô ta thoáng tia nguy hiểm và dè chừng bước về phía ông ta.

Nếu ông ta tỉnh dậy, Tô Cảnh Thần sẽ tra rõ mọi chuyện từ ông ta. Lưu Tuyết Nhiên không thể ngồi yên chờ chết cho dù phải gϊếŧ một mạng người.

Nhắm đến ống thở của người đàn ông, Lưu Tuyết Nhiên lập tức gỡ xuống, cô ta sợ hãi đến cánh tay cầm ống thở run run.

*Ầm!*

Cánh cửa mạnh mẽ được đá ra, hai người đàn ông áo đen đi đến bắt lấy cô ta. Lưu Tuyết Nhiên chưa kịp định thần, một lúc sau mới vùng vẫy hét lên:

"Các người làm gì vậy? Thả tôi ra!"

Bàn tay hai người kia vẫn cứng như sắt siết chặt lấy bắp tay của cô ta, làm cô ta đau đớn kêu lên oai oái.

"Các người là người của anh Thần đúng không? Tôi là người phụ nữ của anh ấy mà các người dám bắt tôi? Nếu anh ấy biết được, các người sẽ không yên thân đâu. Mau thả tôi ra!"

Lưu Tuyết Nhiên chỉ lo chăm chú lớn tiếng hù dọa hai người đàn ông, hoàn toàn không nhận thấy trước cửa, Tô Cảnh Thần đang lạnh lẽo nhìn chằm chằm cô ta.

Đến khi phát hiện ra hắn, cả người Lưu Tuyết Nhiên như đóng băng tại chỗ, sắc mặt tái mét còn hơn cả khi Tô Thanh Anh bị thương được đưa vào phòng cấp cứu.