Chương 2: Hôn trộm bị bắt quả tang

"Nói chuyện, tôi là con giun trong bụng em sao?"

Phó Bạc Quân cau mày, ngữ khí nhuộm thêm một chút bực bội.

Thằng nhóc này, khóc cũng không khóc, nhưng cũng không nói câu nào cứ nhìn anh, là để cho anh tự đoán ý sao?

Anh không có bản lĩnh đọc suy nghĩ của người khác!

Hứa Trầm Đình đưa tay kéo một góc áo choàng tắm của anh, bộ dạng đáng thương: "Là em không tốt sao? Anh không thích em sao?”

Phó Bạc Quân: ?

"Vì sao không muốn làm thế với em?" Trong giọng nói Hứa Trầm Đình còn lộ ra sự tủi thân.

Trong chớp mắt trên mặt Phó Bạc Quân thoáng hiện lên sự kinh ngạc, một giây kế tiếp con ngươi hẹp dài đột nhiên nheo lại, ngón tay thon dài vuốt ve gò má trắng nõn của Hứa Trầm Đình, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt: "Em ấy à? ”

"A, em đã quên em vừa nói cái gì sao?"

Trong đầu Phó Bạc Quân chợt hiện lên ánh mắt hoảng sợ như nai con của Hứa Trầm Đình, đầu ngón tay cứng lại một chút, đột nhiên thu về, giễu cợt nói: “Mới vừa rồi còn nói tôi cút xa một chút? Còn nôn ra cả người tôi cơ mà?”

Đàn ông, tên của anh hay thay đổi.

Cậu nhớ, cậu nhớ rất rõ ràng.

Những lời nói đó, như vẫn còn trong tai.

Bị bỏ thuốc, bị bán đấu giá, bị người khác mang đi, lúc ý thức hơi tỉnh táo thì người đầu tiên nhìn thấy là Phó Bạc Quân.

Theo bản năng cho rằng anh là người xấu dùng loại thủ đoạn bỉ ổi.

Bởi vì, bất lực, sợ hãi, mọi cảm xúc tiêu cực ùa đến, liền đem tất cả ác ý đều bộc phát trên người Phó Bạc Quân.

Kiếp trước chính là bắt đầu từ lúc này, cậu hết lần này đến lần khác làm cho Phó Bạc Quân đau lòng.

Cậu dường như cho tới tận bây giờ vẫn chưa từng một lần nghiêm túc nghe xong lời của Phó Bạc Quân, liền chắc chắn hành vi cử chỉ của anh đều xấu xa, không chỉ một lần xuyên tạc ý tứ trong lời nói của anh.

Anh rõ ràng là một người tốt như vậy.

Hứa Trầm Đình không nhịn được vành mắt lại đỏ, liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc, trong lòng một hồi chua xót.

Cậu muốn đem hết toàn bộ những điều tốt nhất đều cho Phó Bạc Quân.

Chỉ cần là anh muốn, trái tim mình cậu cũng có thể dâng đến trước mặt Phó Bạc Quân.

"Thật sự không muốn em sao?"

Hứa Trầm Đình nâng nửa đôi mắt lên, mặt mày đầy ý xuân, giọng nói mang theo lười biếng khàn khàn, lộ ra hơi thở hấp dẫn lòng người.

Cậu kéo cổ áo tắm của Phó Bạc Quân, kéo người đến trước mặt cậu, mạnh dạn lại gần hôn lên một cái.

Ánh mắt Phó Bạc Quân tối sầm lại, một bàn tay giữ lấy đầu Hứa Trầm Đình, làm nụ hôn này càng sâu hơn, ánh mắt lưu luyến triền miên.

Sáng hôm sau.

Hứa Trầm Đình nằm sấp trong ngực Phó Bạc Quân, quang minh chính đại chăm chú nhìn vẻ mặt khi ngủ của anh, đáy mắt cất giấu quá nhiều sự dịu dàng và quyến luyến.

Nhớ tới sự dịu dàng của Phó Bạc Quân, dỗ dành cậu, giống như là đối đãi với thứ mình yêu thương, lại coi cậu giống như là búp bê sứ dễ vỡ.

Phó Bạc Quân lúc này thích cậu sao?

Thế nhưng, ở trong ấn tượng của cậu, trước khi chuyện này phát sinh, cậu cùng Phó Bạc Quân không quen biết, cũng không có bất kỳ quan hệ gì.

Phó Bạc Quân vì sao lại thích cậu?

Anh bắt đầu thích cậu từ khi nào vậy?

Kiếp trước, cậu chỉ biết Phó Bạc Quân rất yêu cậu, nhưng bắt đầu từ khi nào, cậu trước sau vẫn không có được đáp án.

Bây giờ xem ra có vẻ như nó sớm hơn cậu tưởng tượng.

Đồ ngốc, kiếp này đổi lại em sẽ yêu anh, đổi lại em sẽ cưng chiều anh, đổi lại em bảo vệ anh một đời bình an.

Ngón tay mảnh khảnh thon dài của Hứa Trầm Đình vẽ lại đường nét hàng lông mi, đôi mắt xinh đẹp của anh, trái tim khẽ động, đôi mắt trong sáng hơi nheo lại, khi cười rộ lên đôi mắt ấy lại có thêm vài phần dịu dàng, không kìm lòng được lại gần một chút.

Phó Bạc Quân đột nhiên mở mắt ra, bốn mắt nhìn nhau.

Nụ cười của Hứa Trầm Đình lập tức cứng đờ ở đó.

Um...

Trộm hôn bị bắt quả tang.

Điều này ít nhiều có một chút lúng túng.

Không khí trong nháy mắt đông cứng lại.