Chương 4: Nhất định phải khiến cho anh ta trả giá

"Đưa điện thoại di động cho em, nếu không nhận thì cúp luôn vậy."

Hứa Trầm Đình đưa tay đòi điện thoại di động với Phó Bạc Quân, mặt không chút thay đổi.

"Cúp máy thì cúp máy, em cứ muốn nhận điện thoại của anh ta như vậy?" Vừa nói đến chuyện này, Phó Bạc Quân liền trầm mặt, miệng hướng lên trên.

"Vậy không cần phải dài dòng với anh ta phải không? Hửm? ”

Hứa Trầm Đình nhìn Phó Bạc Quân, vừa tức giận vừa buồn cười, dễ lên cơn ghen, thật sự là ngốc nghếch đến đáng yêu.

Phó Bạc Quân đem một vẻ mặt viết đầy chữ “không tình nguyện" cùng với cảm xúc tiêu cực đang dâng trào trong lòng, đem điện thoại di động đưa cho Hứa Trầm Đình.

Hứa Trầm Đình vén chăn lên đứng dậy, cổ tay mảnh khảnh bị bắt được.

"Nghe ở đây."

"Nghe, miễn, nói."

Phó Bạc Quân gằn từng chữ, trong giọng nói mang theo khí thế không thể không thể từ chối: "Tôi muốn nghe một chút xem em và bạn trai có bao nhiêu thân thiết. ”

Hũ giấm* lớn này.

(* Giấm: ghen tuông.)

"Vậy anh lát nữa đừng nói chuyện."

Hứa Trầm Đình khẽ thở dài một tiếng, không ngại bật loa ngoài, chỉ thương lượng chi tiết với anh.

"Tôi muốn nói chuyện thì nói chuyện, không muốn nói chuyện thì không nói, chuyện của kim chủ em bớt quản." Phó Bạc Quân kiêu ngạo tỏ vẻ phản nghịch.

"..." Anh thật sự rất đẹp dù tâm tình thật khó chiều.

Hứa Trầm Đình bất đắc dĩ cười lắc đầu, cũng không trông cậy vào Phó Bạc Quân có thể nghe lời.

Phó Bạc Quân từ phía sau lưng ôm lấy Hứa Trầm Đình, dán cả người lên, đặt cằm lên vai cậu, hơi thở tươi mát phả trên người cậu, có thể làm cho nội tâm anh bình tĩnh hơn rất nhiều.

Hứa Trầm Đình vừa nghe điện thoại, mở loa ngoài ra.

"Cục cưng!"

Phó Bạc Quân âm thầm cắn răng, nội tâm bình tĩnh cái con khỉ, cái này cho dù đặt trên người ai, ai có thể bình tĩnh? Con dao của tôi đâu!

Biểu tình cùng ánh mắt Hứa Trầm Đình lập tức lạnh xuống.

Giọng nói này, cậu cả đời cũng sẽ không quên.

Quý Thịnh, đại thiếu gia Quý gia, sinh viên đại học A, là học trưởng của cậu.

Quý Thịnh vừa mới vào đại học năm hai, là tình nguyện viên chào đón tân sinh viên, gặp được Hứa Trầm Đình mới tới nhập học, nói là yêu cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên, sau đó liền nhanh chóng nhiệt tình theo đuổi cậu.

Quý Thịnh theo đuổi cậu ba năm, cậu mới đáp ứng ở bên anh ta, hiện tại mới vừa ở bên nhau một tháng.

Trước kia cậu chưa từng nói lời yêu anh ta, vừa mới xác định quan hệ yêu đương vẫn tương đối câu nệ, rụt rè, tên ghi chú của điện thoại này vẫn là Quý Thịnh cầm điện thoại cậu rồi tự mình sửa.

Phó Bạc Quân từng năm lần bảy lượt nhắc nhở cậu, Quý Thịnh không phải thứ gì tốt đẹp, khiến cho cậu và Quý Thịnh chia tay.

Cậu lại không biết tốt xấu cảm thấy Phó Bạc Quân là đang châm ngòi ly gián.

Lúc ấy cậu cho rằng yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên chẳng qua chỉ là thời kỳ nổi loạn, nhưng Quý Thịnh theo đuổi cậu ba năm, trong khoảng thời gian đó đủ loại ân cần hỏi han, chu đáo lấy lòng, là tình yêu đích thực không thể nghi ngờ.

Về sau cậu mới biết bạch nguyệt quang* trong lòng Quý Thịnh là em trai cùng cha khác mẹ của cậu Hứa Thừa Phong.

(* Bạch nguyệt quang: là ánh trăng sáng, ám chỉ người mình yêu sâu đậm nhưng không thể đến với nhau.)

Quý Thịnh căn bản cũng không thích cậu, theo đuổi cậu, chẳng qua chỉ là vì muốn làm cho Hứa Thừa Phong vui vẻ.

Bởi vì Hứa Thừa Phong rất không thích cậu, cho nên, Quý Thịnh lên kế hoạch trước tiên theo đuổi cậu, làm cho cậu yêu anh ta, sau đó mới vứt bỏ cậu, cố ý đùa giỡn với cậu, nhìn cậu bị vứt bỏ sau đó khóc cầu xin anh ta.

Thảm kịch.

Quý Thịnh không phải là người an phận, ba năm theo đuổi cậu, bên cạnh thay đổi không ít người, từ đầu đến cuối rõ ràng là một tên cặn bã.

Hơn nữa, chính anh ta, chính Quý Thịnh là hung thủ thuê người lái xe tông vào bọn họ, Phó Bạc Quân vì bảo vệ cậu, sau khi xe bị va đập xảy ra tai nạn, hai chân bị kẹt trong thân xe dần biến dạng, bị thương nghiêm trọng.

Nhặt về được một mạng, nhưng cũng bởi vì tai nạn xe cộ lần này dẫn đến hai chân bị cắt cụt hoàn toàn.

Trong đầu hiện ra hình ảnh hiện trường vụ tai nạn xe cộ kia, Phó Bạc Quân đè lên người cậu che chở cho cậu, máu từ trên đầu Phó Bạc Quân chảy xuống, nhỏ từng giọt xuống gương mặt của cậu.

Hứa Trầm Đình cắn chặt răng, nắm đấm siết chặt, cơ thể không chịu được run lên, là tức giận đến phát run.

Lần này cậu sẽ không bỏ qua cho Quý Thịnh, cậu nhất định phải khiến cho anh ta trả giá đắt, nợ máu trả bằng máu.