Chương 1: Trọng sinh

Du Uyển đột nhiên tỉnh lại, cổ họng đau như nuốt phải dao, bên cạnh có người đang nói chuyện, nàng nghe không rõ, nhưng giọng nói này lại rất quen tai giống như đã nghe ở đâu rồi.

Hai mắt còn có chút khó mở, cơ thể nặng trịch, trong miệng có vị ngọt tanh. Cảm giác đau đớn mãnh liệt, không phải nàng đã chết rồi sao? Tương truyền rằng sau khi chết, con người sẽ đến âm phủ, dựa theo phước đức sẽ được luân hồi. Nàng cả đời không thể coi là người tốt, làm rất nhiều chuyện trái với lương tâm, chẳng lẽ đang bị trừng phạt ở tầng 18 của địa ngục sao? Không ngờ đã chết rồi mà cảm giác đau vẫn nhạy như vậy.

Trong lúc suy nghĩ lung tung, mí mắt nặng trĩu cuối cùng cũng có sức lực mở ra, sau đó, nàng liền sửng sốt, đây không phải là cha mình sao? Nhưng, cha cô…vẫn còn trẻ. Ở độ tuổi 30, với khuôn mặt màu tím đen thường ngày của nông dân, ông mặc trang phục giản dị khi sống ở làng Đại Sài, trên mặt ông không hề có một chút vẻ ngoài giàu có sống trong nhung lụa của sau này, ông tràn đầy năng lượng, vẻ ngoài rất mộc mạc và chân quê.

Không phải nàng đang ở trong địa ngục sao? Tại sao cha nàng cũng ở đây, không những thế ông còn trẻ hơn rất nhiều. Mặc dù nàng và Khấu Xung có rất nhiều cãi vã, nhưng cha nàng và mẹ hắn vẫn luôn hòa thuận với nhau, rất nhiều chuyện đã xảy ra và cả hai chưa bao giờ xa cách. Khấu Xung hận nàng, đáng lẽ cha nàng và Khấu Xung đã rời khỏi thành trước khi thành bị phá, làm sao có thể chết?

Du Uyển bối rối, quay lại liền thấy Khấu Xung và mẹ hắn, nhưng Hồ Hạnh Nương không đứng bên cạnh cha nàng! Cũng giống như khi còn trẻ, trên mặt ông vẫn có thể thấy được một tia ánh sáng nhu hòa. Làm sao có thể? Du Uyển không thể tin được nhìn vào tay mình, tay nhỏ hơn một cỡ và tóc cô cũng ngắn đi rất nhiều, như thể cô vừa mới lớn.

"Ngươi xem này, không phải tỉnh rồi sao? Loại bệnh dịch này thật sự rất khó lường. Đại phu Lâm nói, uống một liều thuốc nữa, bệnh sẽ nhẹ đi. Hôm nay nhị thúc của nàng nói, trên trấn đã kiểm soát được dịch bệnh rồi. Bây giờ cũng chưa cách bao lâu, đáng nhẽ chuyện này nên kết thúc sớm mới đúng."

Bệnh dịch? Bệnh dịch! Du Uyển nhớ rằng khi nàng 13 tuổi, vào lúc xuân hạ giao mùa, một căn bệnh hô hấp lây lan từ phía bắc tới, những người mắc bệnh đầu tiên sẽ có những triệu chứng như ho, đờm kéo dài, nhiễm trùng tim và phổi, sau đó phát sốt và co giật. Nếu như nhiệt độ cao không thể hạ xuống, cho dù may mắn không chết cũng trở thành kẻ khờ. Căn bệnh này chỉ lây sang trẻ em, và năm đó, chỉ riêng ở làng Đại Sài đã có rất nhiều trẻ em tử vong vì căn bệnh này.

Du Uyển vô tình mắc bệnh khi nàng đến thăm em họ của mình, cũng coi như nàng không may mắn, người em họ Du La Y thậm chí còn bệnh nặng hơn nàng. Tuy nhiên, sau khi khỏi, căn bệnh đã để lại di chứng, hễ cứ thay đổi thời tiết là sẽ ốm, ho quanh năm, thành cái ấm sắc thuốc.

Cũng chính lúc nàng bị ốm, Khấu Xung đi săn trên núi lại bị thương ở mắt, nhưng không được chẩn đoán và điều trị kịp thời nên mắt phải của hắn đã bị tàn tật vĩnh viễn. Cho dù nàng có cố ý hay không, nhưng từ lúc đó, sự thù hận của họ đã không ngừng nảy mầm trong lòng. Không được, dù sao nàng cũng không thể chống lại hắn nữa, khi nàng chết...

Nàng nắm lấy tay áo của cha mình, cố gắng chịu đựng cơn bỏng rát trong cổ họng và nói bằng giọng khàn khàn: "Khấu Xung...sau núi, mắt...bị thương..."